Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 144

Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:14:53
Lượt xem: 30

Bà Vương tiếp tục hỏi, “Hình như đây là bát tự sinh thần của hai người, cái này là của Quý Minh Sùng, còn cái kia là của ai?”

 

Mẹ Quý điềm nhiên cất tờ giấy đã ố vàng vào trong ngăn kéo, “Không của ai cả, tôi cũng không nhớ nữa.”

 

Bà Vương không phải người thích truy hỏi đến cùng, thấy mẹ Quý không muốn nhắc đến chuyện này, bà cũng không hỏi nữa.

 

Mẹ Quý có lúc thì mê tín có lúc lại không, đôi khi sẽ tin tưởng những thứ siêu hình nhưng có khi lại không tin, ví như lúc này, mặc dù bà có hơi băn khoăn song cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

 

Còn chẳng rõ mấy đại sư kia có phải phường lừa bịp hay không, không chừng đã bị nhà họ Nguyễn thu mua rồi cũng nên, mà cho dù không phải, bà cũng biết tỏng bí thuật của bọn họ. Những người giàu sang quyền thế rất hay tính bát tự sinh thần, đa phần cuộc đời trôi chảy, bọn họ dám nói lời không hay ư? Chắc chắn là không, tìm bừa hai cái bát tự sinh thần rồi đưa cho bọn họ xem, nào là “trời sinh một đôi”, nào là “trai tài gái sắc”, nói như thế cũng chẳng mất đồng nào.

 

Nói đi nói lại, dù mấy đại sư này nói thật đi nữa thì việc hai người có hợp nhau hay không, có thể bên nhau dài lâu được hay không, đó chẳng phải điều người phàm có thể tính ra được.

 

Chuyện bát tự sinh thần đã bị mẹ Quý nhanh chóng vứt sau đầu, dù sau đó khi thấy Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố cùng nhau về nhà, bà cũng không hề có suy nghĩ đó.

 

Hôm sau chính là thứ bảy, Nguyễn Tố phải đi làm.

 

Lúc cô ra khỏi nhà, Quý Minh Sùng đang tập đi bộ trong sân.

 

“Anh…” 

 

Nguyễn Tố vừa định gọi “anh hai”, nào ngờ Quý Minh Sùng còn phản ứng nhanh hơn cô: “Nói đi.”

 

“…..” Nguyễn Tố phát hiện hình như Quý Minh Sùng không thích cô gọi mình là anh trai, cô yên lặng vài giây, sau đó nói: “Tối nay tôi mới về, không cần phải chờ cơm đâu.”

 

Quý Minh Sùng thở phào một hơi, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng, anh thuận miệng hỏi: “Có hẹn với bạn à?”

 

“Cũng không phải, trước đó tôi từng gặp một cô gái vài lần, cô ấy mở một studio thiết kế váy cưới. Cô ấy nói với tôi rằng đã thiết kế một chiếc váy cưới được lấy linh cảm từ tôi nên mời tôi tới xem thử, tôi định sau khi tan làm sẽ ghé qua đó…”

 

Quý Minh Sùng khẽ ừ, “Ở đâu?”

 

Nguyễn Tố báo địa chỉ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-144.html.]

Quý Minh Sùng nhận khăn tay cô đưa lau mồ hôi trên trán, “Cũng gần, có thể chiều nay tôi sẽ qua khu đó một chuyến, em gửi địa chỉ cho tôi, lúc đó tôi sẽ qua đón em về.”

 

“Được.”

 

Lúc ra khỏi nhà, bước chân Nguyễn Tố thoáng dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn Quý Minh Sùng trong sân.

 

Xuân đã đến, hừng đông cũng đến sớm hơn một chút, mới bảy giờ sáng mà ánh nắng đã chiếu rọi xuống sân, vừa vặn chiếu lên người anh.

 

Năm năm qua lúc nào anh cũng nằm trên giường, dinh dưỡng được cơ thể hấp thu cũng có hạn. Lúc mới tỉnh lại, trông anh rõ là gầy. Sau khi dưỡng bệnh một thời gian dài, anh đã khá hơn hồi đó nhiều nhưng vẫn rất gầy.

 

Những nhân viên cấp dưới tầm tuổi anh hầu như đều đã có bụng bia, anh mặc vest đứng giữa bọn họ, thế mà trông trẻ trung hơn hẳn.

 

Cái từ “trẻ trung” này, tuyệt đối không phù hợp để hình dung một người đàn ông 28 tuổi.

 

Nguyễn Tố luôn cảm thấy trên người Quý Minh Sùng có một loại khí chất vô cùng mâu thuẫn.

 

Có khi anh vẫn trẻ trung hăng hái như anh hồi 22 tuổi khi xuất hiện trên bìa tạp chí.

 

Có đôi khi, thỉnh thoảng anh sẽ toát lên khí chất tang thương như đã trải qua muôn vàn đau khổ.

 

Rồi khí chất đó dần dần dung hòa với nhau, tạo thành một kiểu điềm đạm trầm lắng.

 

Đúng vậy, có rất ít người đàn ông khiến Nguyễn Tố liên tưởng đến hai chữ “điềm đạm”.

 

Quý Minh Sùng ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với cái nhìn của cô.

 

Lúc này cô mới sực tỉnh, cúi đầu kéo khóa túi xách, “À, tôi đi đây.”

 

“Ừ, chú ý an toàn.”

 

***

 

Nguyễn Tố liên lạc với Chu Vũ Lam trước, sau khi tan làm, cô bắt đầu đi đến studio của Chu Vũ Lam. Vừa đến dưới cửa tòa nhà cô đã thấy Chu Vũ Lam đứng đó chờ mình.

Loading...