Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-11-01 17:55:57
Lượt xem: 73

Anh thở dài, vươn tay kéo Đậu Tương sang, trầm giọng nói: “Cô ấy nên đối xử khác nhau.”

 

Nguyễn Tố: “…..?”

 

Đậu Tương cũng rối rắm, nó dậm dậm chân, quyết định mặc kệ, “Người lớn khó hiểu quá đi, cháu không nói chuyện với hai người nữa, cháu muốn đi tìm kho báu của cháu!”

 

Nói xong, Đậu Tương chạy lên chơi cùng mấy bạn học phía trước.

 

Nguyễn Tố nhìn vẻ mặt “Tôi không nói sai, cũng không làm gì sai” của Quý Minh Sùng, thở dài một cái, “Anh không nên nói với Đậu Tương như thế.”

 

Quý Minh Sùng lại còn an ủi cô, “Em đừng thấy áp lực, tôi cũng quen Nguyễn Thụ Dương, cậu ấy rất tốt, nhất định cũng đối xử tốt với em, em và cậu ấy lại là anh em ruột, đối xử với cậu ấy khác với tôi, tôi hoàn toàn chấp nhận được.”

 

Nguyễn Tố cúi đầu, sao cô cứ thấy có chỗ nào đó không ổn?

 

Quý Minh Sùng mỉm cười khuyên cô, “Không có mà, em nói đúng, em không tin tôi sao? Tôi đã nói em đúng là em đúng.”

 

Nguyễn Tố: “…..”

 

Cô cảm thấy Quý Minh Sùng tốt quá thể.

 

Lại còn an ủi cô, thế mà cô lại đối xử với anh khác với Nguyễn Thụ Dương, đúng là có lỗi.

 

Quý Minh Sùng thấy Nguyễn Tố nhìn mình bằng ánh mắt đồng tình, tâm tình không khỏi tốt hơn.

 

Anh hiểu rõ, đối với cô, anh và Nguyễn Thụ Dương không hề giống nhau.

 

***

 

Sau khi Tấn Uyên rời thành phố này, mãi mới có dịp gặp lại Chủ tịch Lâm.

 

Chủ tịch Lâm sẽ không ngốc đến nỗi đề cập đến dự án núi Dương Danh.

 

Tấn Uyên cũng không thể không cho Chủ tịch Lâm một lời giải thích, dù sao ban đầu ông có ý định hợp tác với Lâm Thị thật, giai đoạn đầu đã tiến hành giao lưu hữu nghị rồi.

 

“Trước khi tiếp xúc với Quý Minh Sùng, quả thật tôi khá hài lòng với kế hoạch bên ông đề ra.” Quá ba vòng rượu, Tấn Uyên nói với Chủ tịch Lâm: “Nhưng ông thấy đấy, đến cái tuổi của chúng ta bây giờ, đôi khi lại tin vào số mệnh và duyên phận. Tôi với Quý Minh Sùng thật sự có duyên, chuyện cụ thể thế nào thì tôi xin phép không nói, sau khi đọc kế hoạch của Quý Minh Sùng, lão Lâm này, tôi nói thật, kế hoạch bên ông đề ra cũng hay, nhưng lại bị thiếu một chút, vừa vặn kế hoạch của Quý Minh Sùng đã bổ sung được điều đó. Ông không trách tôi chứ?”

 

Chủ tịch Lâm không phải người lòng dạ hẹp hòi, nghe thấy thế thì cười sang sảng, “Sao lại nghĩ thế, Quý Minh Sùng tôi biết, hai thằng con tôi cộng lại cũng không bằng cậu ấy, thua trong tay cậu ấy, hai đứa con tôi tâm phục khẩu phục.”

 

“Cũng không hẳn.” Tấn Uyên cười, “Đứa con lớn nhà ông tôi biết, là một đứa quy củ, ít khi mắc sai lầm, đó chính là ưu điểm. Còn đứa con trai nhỏ nhà ông thì…”

 

Ông ngừng một chút, mỉm cười đầy ẩn ý.

 

Chủ tịch Lâm ngạc nhiên, hỏi: “Hướng Đông thì sao?”

 

Ban đầu nghĩ chắc Hướng Đông không đắc tội Tấn Uyên, nhưng giờ xem ra không phải như vậy.

 

Tấn Uyên rót cho Chủ tịch Lâm một chén rượu, nói đùa: “Ánh mắt thằng con trai nhỏ của ông không tốt bằng anh nó.”

 

Nói xong, Tấn Uyên không nói gì thêm nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-143.html.]

Chủ tịch Lâm lại cảm thấy nhất định Tấn Uyên không đơn thuần là nói đùa.

 

Ánh mắt, ánh mắt trên phương diện nào?

 

Tan tiệc, sau khi tiễn Tấn Uyên đi, Chủ tịch Lâm vốn trông có vẻ say rượu lập tức tỉnh táo lại, trên mặt không có chút men say nào. Ông ta nhờ trợ lý riêng đi tra xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

 

Tấn Uyên sẽ không vô duyên vô cớ nói đùa, nhất định Hướng Đông đã gây ra chuyện gì đó.

 

Chuyện này cần phải làm rõ.

 

***

 

Bà Vương biết mẹ Quý ở nhà một mình, nhàn rỗi không có việc gì nên đã tới nhà tìm bà nói chuyện phiếm.

 

Mẹ Quý đang dọn nhà, nhân dịp trời đẹp, bà định mang đồ cũ trong tủ ra phơi nắng.

 

“Đây là gì thế?” Bà Vương hỏi.

 

Mẹ Quý cười, “Đây là những ghi chép trước đây của chồng tôi, toàn là đồ cũ ấy mà. Giờ tôi giữ lại cũng vì muốn tưởng niệm.”

 

“Bà có lòng thật.” Bà Vương lật cuốn sổ ghi chép dày cộp trong tay, bỗng nhiên một tờ giấy đã ố vàng rơi xuống, bà cúi người nhặt tờ giấy đó lên nhìn lướt qua, “Ơ, cái gì đây, hình như là ngày giờ sinh…”

 

Mẹ Quý nhận lấy tờ giấy từ tay bà, nhất thời ngây ngẩn cả người.

 

Bà không ngờ chồng mình còn giữ thứ này.

 

“Đây là bát tự sinh thần.” Mẹ Quý đáp, “Bà mẹ chồng đã khuất của tôi rất tin vào điều này, ngăn không ngăn được, lúc đó đã tính Minh Sùng và…”

 

Nói tới đây, bà dừng lại.

 

“Và gì cơ?” Bà Vương hỏi.

 

Thật ra mẹ Quý đã quên chuyện này.

 

Năm đó cha Nguyễn từng đề cập muốn Minh Sùng và Nguyễn Mạn đính hôn với nhau. Ban đầu mẹ Quý cực kỳ phản đối, đối với Nguyễn Mạn, bà không hẳn là thích cũng chẳng phải là không thích, nhưng linh cảm rằng hai đứa sẽ không hợp nhau. Có điều cha Quý lại cảm thấy nhà họ Nguyễn không tồi, hai nhà còn thường xuyên qua lại với nhau. Quý Minh Sùng hồi đó còn trẻ, chẳng quan tâm chuyện đó, anh cảm thấy kết hôn với ai cũng được nên không phản đối. Mà bà cụ Quý sống gần một thế kỷ lại cực kỳ mê tín, ngày mùng một và mười lăm hằng tháng luôn ở nhà thắp hương bái Phật. Bà cụ nghe xong, lén cầm bát tự sinh thần của hai người đi nhờ người ta tính hộ cho.

 

Kết quả lại cực kỳ bất ngờ.

 

Khi đó mấy đại sư nổi tiếng đều xem qua, ai cũng nói bát tự xứng đôi hiếm thấy.

 

Phải nói đấy là trời sinh một đôi, trời đất tác thành.

 

Hay nói cách khác chính là một mối lương duyên tuyệt vời.

 

Càng kỳ lạ hơn là, họ còn nói rằng nếu hai người không thành, nhà trai sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nhà gái sống một đời tầm thường vô vị.

 

Bà cụ Quý vừa nghe thấy vậy thì vô cùng vui mừng, lập tức đồng ý, vì thế cuộc hôn nhân này mới được xác định. Trong một khoảng thời gian dài, mẹ Quý luôn nghi ngờ có khi nào mấy đại sư đó bị nhà họ Nguyễn mua chuộc rồi hay không. Bà muốn tìm sơ hở của mấy kẻ lừa bịp này nhưng không tìm được.

 

Đương nhiên thứ gọi là bát tự xứng đôi chỉ là một lý do nho nhỏ để thúc đẩy cuộc hôn nhân kia mà thôi.

 

Giờ mẹ Quý nhìn tờ giấy có viết bát tự sinh thần này, bỗng một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Nếu như Tố Tố và Nguyễn Mạn bị bế nhầm, như vậy rốt cuộc bát tự được tính cùng với Minh Sùng khi đó là bát tự của ai? Của Tố Tố đúng không?

Loading...