Chỉ Muốn Bên Em - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:48:25
Lượt xem: 65
Còn may mẹ anh coi như tự hiểu rõ, không có hồ đồ nhất quyết phải đem hai người này kéo vào cùng một chỗ.
Hiện tại hành vi của mẹ anh chính là.. Chính là gì đây?
Nhẫn nam vẫn đang bất bình lên án: "Đây là đang tự high! Không cho phép ghép couple Tố Tố và Thịnh Viễn, anh cự tuyệt!"
Quý Minh Sùng:. Đúng, chính là như vậy.
____
Đêm khuya, sau khi mẹ Quý và Đậu Tương đều đã ngủ, Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm.
Nguyễn Tố sắp xếp trong sân rất gọn gàng ấm áp, có bàn ghế, cũng có xích đu. Trên đùi hai người đều che kín tấm chăn, như vậy ngắm sao nói chuyện phiếm cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Quý Minh Sùng nhớ tới lời mẹ anh nói, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại, cũng coi là tìm được mấu chốt.
Thịnh Viễn không phải không đủ tốt. Làm bạn với anh nhiều năm như vậy, anh biết, Thịnh Viễn có tình có nghĩa, nhân phẩm cùng năng lực đều không thể chê, học thức khí độ không thể chỉ trích. Mẹ anh chỉ ra những ưu điểm kia cũng đều là thật. Trên góc độ hôn nhân mà nói, Thịnh Viễn nhất định sẽ là một người chồng tốt.
Thế nhưng trong vòng hào môn có rất nhiều người thấy lợi quên nghĩa, tình huống nhà họ Thịnh đã coi như rất đơn giản rồi, nhưng Nguyễn Tố thật muốn ở bên cạnh Thịnh Viễn, cô cũng không nhất định sẽ sống thoải mái hơn so với hiện tại. Cô không có hậu thuẫn mạnh mẽ mà có lực. Kết hôn là chuyện của hai gia đình. Ba Nguyễn mẹ Nguyễn tự nhiên sẽ không có khả năng toàn tâm toàn ý ủng hộ cô. Cũng là đến giờ khắc này, Quý Minh Sùng mới biết được trên người anh gánh nặng bao nhiêu. Anh phải lần nữa đứng lên, làm cho tất cả mọi người đều biết, hậu thuẫn của cô là anh, là nhà họ Quý. Anh hi vọng đến lúc đó, sẽ không ai nói cô trèo cao. Anh hi vọng tương lai cô có thể sống thoải mái hơn, càng hài lòng hơn so với hiện tại, không có một chút điểm không thuận lợi.
Anh là đàn ông, tự nhiên cũng hiểu được cách nghĩ của đàn ông, về sau bất kể cô kết hôn hay không kết hôn, bất kể cô tìm người như thế nào, anh đều nguyện ý trở thành hậu thuẫn của cô, để người bên ngoài không thể cũng không dám khi dễ cô.
"Có chuyện này muốn nói với em một tiếng."
Liên quan tới chuyện của Tấn Uyên, Quý Minh Sùng từ một khắc biết được chuyện đó, liền không có ý định muốn giấu diếm Nguyễn Tố.
Có thể là Nguyễn Tố quá mức thẳng thắn bộc trực với anh, anh hiện tại cũng theo thói quen, mặc kệ có quyết định trọng đại gì, có chuyện quan trọng gì, anh cũng sẽ không giấu diếm cô.
Mặc dù cô rất khéo hiểu lòng người, cô vì người khác mà cân nhắc mọi chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là khi cô phát hiện người khác có chuyện giấu diếm, cô sẽ không khổ sở.
Nguyễn Tố vâng một tiếng: "Chuyện gì?"
"Em còn nhớ bà Lưu hôm qua em cứu không? Con trai bà họ Tấn, là một thương nhân rất có thế lực ở Dương Phương phía nam, cơ hồ đều chiếm cứ thị trường khai thác bất động sản ở phía nam. Lần này ông ấy đến, chính là vì hạng mục Danh sơn, muốn tìm người hợp tác cùng tiếp nhận hạng mục này, rất nhiều công ty xí nghiệp đều vì việc này mà ra sức." Quý Minh Sùng nói: "Hôm nay anh nói với em buổi chiều có khách tới, là nói ông ấy, ông ấy tới tìm anh. Hiện tại bọn anh đang trong giai đoạn trao đổi, chẳng mấy chốc sẽ có kết quả."
Vốn dĩ trên mặt Nguyễn Tố còn có ý cười nhàn nhạt, nghe xong lời anh nói, vẻ mặt trợn mắt há mồm, quả thực không thể tin vào tai của mình.
Chuyện này, trùng hợp như vậy sao?
Cô nghe bà Lưu nói chồng bà con trai bà họ Tấn, Tấn trong thăng tấn. Nhưng cô thề, hôm qua cô thật không nghĩ tới là chữ Tấn này, là đại lão họ Tấn muốn tiếp nhận hạng mục Danh sơn kia!
Ai mà ngờ được thế giới này lại nhỏ như thế, nhỏ đến mức trong lúc vô tình cô cứu một bà lão, vậy mà lại là mẹ của đại lão kia?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-133.html.]
Quý Minh Sùng thấy dáng vẻ này của cô thật là đáng yêu: "Là thật."
"..."
Nguyễn Tố vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Anh có chút muốn đưa tay ra gõ gõ trán cô, nhưng tay còn chưa vươn ra, lại kịp thời phát giác được, động tác này là không đúng.
Cô cũng không phải chỉ lớn bằng Đậu Tương.
"Cám ơn." Quý Minh Sùng nói với cô như vậy.
Nghe được một tiếng "Cám ơn" này, cô mới thanh tỉnh lại, cười nhẹ nói: "Nếu như ông ấy đồng ý hợp tác với anh, vậy cũng nhất định là vì kế hoạch của anh rất tuyệt, anh rất lợi hại, không liên quan đến em. Em trước kia a, nghe người bạn hệ tài chính của em phàn nàn qua, cô ấy nói, thương nhân chân chính thành công cho tới bây giờ đều không phải nhà từ thiện, nhà tư bản lòng dạ hiểm độc cực kì, đều là nhìn lợi ích, dù là làm từ thiện cũng đều là vì danh lợi.."
Cô nói xong lời này, mới phát hiện, Quý Minh Sùng hình như cũng là thương nhân.
Ngại ngùng rồi.
"A, lời này không phải em nói! Em chỉ là thuật lại!" Cô nhấn mạnh câu này.
Quý Minh Sùng khí định thần nhàn: "Bạn em nói không sai. Cho nên, không nên tin nhà tư bản, biết chưa?"
"Ồ, anh cũng là nhà tư bản."
"Anh hiện tại chỉ là người mua bán kinh doanh vốn nhỏ thôi, vẫn không tính là nhà tư bản."
Nguyễn Tố bị chọc phát cười, cô nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng lên: "Thương nhân có phải là quên rồi không, em cũng là tiểu cổ đông của công ty, bây giờ có thể vì công ty làm chút chuyện nhỏ em cũng rất vui a, cho nên đừng nói cám ơn."
"Hay là chúc mừng sớm một chút?" Quý Minh Sùng đề nghị như vậy.
Nguyễn Tố có chút hưng phấn hướng phòng đi đến: "Chờ em một chút, đây hẳn là chúc mừng!"
Một hồi sau, Nguyễn Tố bưng tới hai cốc sữa bò nóng, đưa cho Quý Minh Sùng một cốc. Cô mày mắt cong cong, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Đây coi như là quán bar, nào, cạn ly."
Quý Minh Sùng tay nắm lấy cái cốc, bật cười không thôi: "Chỉ nghe nói qua lấy trà thay rượu."
"Như nhau như nhau, lấy sữa thay rượu ý nghĩa cũng không khác biệt lắm a." Nguyễn Tố cùng anh chạm cốc một cái: "Cạn ly, chúc anh hết thảy thuận lợi, mã đáo thành công."
"Ừ." Anh dừng một chút: "Vậy anh chúc em ước thành tâm nguyện."