Chỉ Muốn Bên Em - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-10-29 10:52:50
Lượt xem: 44
Mã Văn nghe lời này của Nguyễn Tố, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Ai, nói thật, bây giờ không phải mọi người lạnh nhạt không thích làm việc tốt, chẳng lẽ không ai có lòng thương, chỉ là sợ gặp phải chuyện nông phu và con rắn a. Nhưng mà vừa rồi chị cũng quá kích động rồi, em làm việc đều có chừng mực mà."
* * *
Còn may kết quả kiểm tra ra, bà lão chỉ bị thương ở eo. Vấn đề không lớn, chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày là đỡ, không cần ở lại bệnh viện.
Sắc trời cũng không còn sớm nữa, Nguyễn Tố muốn đưa bà về, nhưng bà lão thở ngắn than dài: "Bà gọi điện thoại cho con trai rồi, nó lập tức tới ngay. Chờ chút nữa nó trả tiền thuốc men cho con, đương nhiên vẫn phải cảm ơn con, phải để con trai bà mời con ăn bữa cơm mới được."
Nguyễn Tố cười: "Con đoán bà và con trai bà đều không có khẩu vị, ăn cơm liền thôi đi vậy. Bà không cần luôn miệng nói cảm ơn, thật ra cũng là chuyện nhỏ không tốn sức gì."
"Người cứu người có thể nói là chuyện nhỏ không tốn sức, người được cứu như bà không thể nói như vậy." Bà lão hiền từ vỗ vỗ tay cô: "Nào, cô gái, đưa số điện thoại con cho bà. Bà nghĩ kỹ rồi, đợi bà về quê rồi, bà gởi đặc sản quê chúng ta cho con, con biết Dương Phương không?"
"Đương nhiên nghe qua, là một thành phố rất có tiếng ở phương Nam. Con biết, bà là người Dương Phương sao?"
"Đúng vậy, điểm tâm Dương Phương chúng ta rất nổi tiếng. Cô gái, nói chuyện với con nửa ngày rồi, còn chưa biết con tên gì."
"Nguyễn Tố, Nguyễn là.."
"Nguyễn của Nguyễn Linh Ngọc phải không?"
"Ha ha ha đúng vậy, chính là chữ Nguyễn đó, Tố chính là chữ Tố trong chay mặn."
"Tên hay, hẳn là Tố trong mộc mạc, Tố trong trắng thuần."
"Như nhau." Nguyễn Tố cười nhẹ: "Bà thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-126.html.]
"Ở Dương Phương, đều gọi bà là bà Tấn. Tấn là họ của chồng bà, Tấn trong thăng tấn, họ thật của bà là họ Lưu."
Nguyễn Tố hiểu ra: "Bà Lưu."
Bà Lưu hài lòng: "Cứ gọi vậy đi."
Ở nhà, trên dưới đều gọi bà là lão phu nhân, ở bên ngoài, người khác cũng gọi bà là Tấn lão phu nhân, chỉ sợ thời gian lâu dài, bà cũng không nhớ chính mình họ Lưu nữa. Đột nhiên có một người gọi bà là bà Lưu, bà thật sự rất vui vẻ.
Một già một trẻ ngồi trên hành lang bệnh viện nói chuyện, vô cùng hợp ý.
* * *
Kỳ thật trong lòng Nguyễn Mạn còn nghĩ đến việc đụng người kia, vừa lo lắng sốt ruột vừa tự mình trang điểm. Sau khi cô ta gọi cho Bạch Đào mới biết, bữa tiệc hôm nay vốn dĩ là để thư ký Tưởng đi cùng với Lâm Hướng Đông, nhưng trước khi đi thư ký Tưởng có sắp xếp khác. Thân thể Bạch Đào cũng không thoải mái, lúc này Lâm Hướng Đông mới tìm cô ta tham dự bữa tiệc.
Trước đây Lâm Hướng Đông có tiệc, cũng đều đưa Nguyễn Mạn theo. Bắt đầu từ năm nay, số lần mới giảm bớt, chung quy anh cũng có thư ký rồi, những trường hợp cần phải uống rượu, anh ta không làm sao đưa Nguyễn Mạn theo được.
Nguyễn Mạn biết, có lẽ Lâm Hướng Đông thật sự quá bận, bận đến không có thời gian cùng cô ta có quá nhiều cơ hội chung sống. Có lẽ giữa bọn họ cũng đến thời kỳ chán ngán nhau. Nếu như là cô ta của kiếp trước, cô ta nhất định không chịu cái kiểu uất ức bị người ta đối xử lúc nóng lúc lạnh này. Nhưng sau khi trải qua một kiếp sống thảm như vậy, cô ta thật sự không muốn lại giẫm lên vết xe đổ. Cô ta và Lâm Hướng Đông có cơ sở tình cảm rất sâu đậm. Trong hồi ức của cô ta, Lâm Hướng Đông là bên thắng lớn nhất, lui một bước mà nói, coi như, coi như Lâm Hướng Đông không một lòng với cô ta, lại có cái gì không thể lý giải đây? Người đàn ông có tiền không phải đều là như vậy sao?
Lâm Hướng Đông như vậy, cô ta lại tìm người đàn ông khác, chẳng lẽ sẽ tốt hơn so với Lâm Hướng Đông sao?
Ôm suy nghĩ như vậy, cô ta cảm thấy, chỉ cần chiếm được vị trí quan trọng nhất trong lòng anh ta là được rồi.
Bữa tiệc hôm nay cũng là một cơ hội, cô ta có thể nhân cơ hội kéo gần cảm tình với anh. Để anh ta vui vẻ, cô ta cố tình thay kiểu váy mà anh thích cô mặc nhất, trang điểm bản thân thật xinh đẹp. Quả nhiên, khi anh ta đến đón cô, cô ta rõ ràng nhìn thấy ôn nhu trong mắt anh ta.
Nguyễn Mạn đoán không sai, bây giờ Lâm Hướng Đông tuy là không nghi ngờ tính tình thật sự của cô ta, nhưng cũng không nghĩ muốn chia tay. Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là thời gian ở bên nhau quá lâu, có cơ sở tình cảm sâu đậm. Anh ta quen rồi trong cuộc sống của anh có cô ta, ít nhất hiện tại cô ta khiến cho người khác hoài nghi trùng trùng nhưng không chạm đến giới hạn của anh ta. Vì vậy, anh ta nhiều nhất cũng chỉ lạnh nhạt với cô ta một chút, về cái khác, anh ta tạm thời chưa nghĩ tới.