Chỉ Muốn Bên Em - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:36:09
Lượt xem: 82
Nguyễn Mạn khóc lóc nói: "Mẹ, có phải mẹ không cần con nữa rồi, mẹ biết con không phải là con ruột, có phải là không thương con nữa?"
Mẹ Nguyễn đau lòng không chịu được, vội vàng ôm cô ta vào lòng an ủi: "Sao có thể, con mãi mãi là bảo bối của mẹ. Làm sao có thể không thương con được."
"Nhưng phòng ngủ trong nhà nhiều như vậy, sau này phòng ngủ của con có phải nên nhường lại cho em ấy?" Nguyễn Mạn nức nở.
Mẹ Quý lập tức an ủi: "Không đâu không đâu! Phòng của con vẫn là của con!"
"Vậy em ấy ở đâu?"
Mẹ Nguyễn ngẫm nghĩ: "Mẹ sẽ cho người dọn dẹp sạch phòng cho khách kia."
Nguyễn Mạn lại hỏi: "Mẹ, trong lòng mẹ con quan trọng hay là em ấy quan trọng.."
Vấn đề này tựa hồ đã làm khó mẹ Nguyễn rồi, nhưng con gái nuôi dưỡng hai mươi năm đã khóc thành như vậy, bà thật sự không đành lòng, bèn nói: "Đương nhiên là con quan trọng."
* * *
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, sau này, Nguyễn Tố liền không qua đêm ở nhà họ Nguyễn nữa.
Cô tình nguyện sau khi tốt nghiệp tự mình thuê một phòng đơn nhỏ, cũng không muốn lưu lại nơi này.
Quá nhiều quá nhiều những chuyện nhỏ, trong lòng Nguyễn Tố ban đầu phỏng chừng như một đoàn tàu hỏa, đến sau này chỉ còn là bình tĩnh không một gợn sóng.
Đời này của cô, cô nghĩ có thể là thật sự không có duyên với người thân.
Cô luôn cảm thấy, bản thân có thể bảo trì quan hệ thân thích bình thường với nhà họ Nguyễn, cho đến khi lời của ba Nguyễn thức tỉnh cô. Cô vĩnh viễn không thể trở thành một thành viên của cái nhà này, một khi đã như vậy, hà cớ gì lại làm khó bản thân chứ?
Nói cho cùng, cô cũng là một người trần tục.
"Mẹ cho tài xế đến đón con, mẹ biết con sống ở đâu không?" Nguyễn Tố nhẹ giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-105.html.]
Mẹ Nguyễn ngẩn ra: "Không phải ở tiểu khu kia sao?"
Nguyễn Tố cười: "Nhờ phúc của Nguyễn Mạn, con sớm đã chuyển đi rồi."
"Tố Tố, con đây là có ý gì? Xảy ra chuyện gì sao?" Mẹ Nguyễn căng thẳng trong lòng.
"Có thể có chuyện gì, trước đây con không nói, thật ra là không muốn nói. Bây giờ nghĩ lại cũng không có ý nghĩa gì nữa. Cô ta đại khái nhìn con không thuận, có thể là cố ý, cũng có thể là vô ý, tóm lại đem đến tai nạn cho con và nhà họ Quý. Người em trai kia của cô ta trước phá hỏng đèn trong hành lang, làm mẹ chồng con té từ trên cầu thang xuống. Trong cái rủi có cái may, bà chỉ bị gãy xương. Sau lại, người em trai kia của cô ta lại mua chuộc hộ công bọn con mời đến, ám chỉ với mẹ chồng con, đèn là do con phá hỏng."
Từng chuyện, từng chuyện này khi Nguyễn Tố nói biểu tình vô cùng bình tĩnh: "Con đã đến nhà họ Quý như ý nguyện của mọi người rồi, có người vẫn không hài lòng. Có phải con biến mất khỏi thế giới này thì cô ta mới yên tâm?"
Mẹ Nguyễn sợ hãi, lại vô thức biện bạch cho Nguyễn Mạn: "Trong này nhất định có hiểu lầm, Tố Tố, sự tình nhất định không phải như vậy đâu!"
Không đợi bà nói hết, Nguyễn Tố cười nhẹ: "Con có video có bằng chứng, mẹ có muốn xem không?"
Mẹ Nguyễn ngây dại đi. Nắm chặt điện thoại vẻ mặt dại ra.
"Chuyện này không sao nữa rồi, hôm nay mẹ gọi đến, con cũng thuận tiện nói với mẹ. Đúng rồi, đêm giao thừa con không trở về, sau này cũng sẽ không về." Nguyễn Tố nói: "Nếu như mẹ thật sự có một chút một chút đau lòng con, thì không cần lại can thiệp vào cuộc sống của con nữa. Mẹ cũng nghĩ thông thoáng một chút đi, không phải là mẹ thì nhất định phải yêu con gái, cũng không nhất định là mẹ con thì phải thân thiết. Dù có là m.á.u mủ ruột rà, có lúc cũng không thể ở chung một chỗ, để mỗi bên đều thoải mái thì không cần miễn cưỡng nữa. Còn có, phiền mẹ nhắn lại với ba, con sẽ không đến công ty, cũng không cần ông ấy sắp xếp cho con cái gì. Thật đó --- Xem như vì phần quan hệ huyết thống này, buông tha con đi."
Cô đã nghĩ kỹ rồi.
Nên dứt không dứt, tất chịu oan ức. Cô biết, mẹ Nguyễn có cảm tình với cô, cũng có tình thương. Sở dĩ ban đầu dù cô cảm thấy không hợp với nhà họ Nguyễn, cô vẫn quyết định trở thành thân thích bình thường, chưa chắc không phải vì nhớ thương phần tình thương ít ỏi của mẹ này.
Vấn đề của cô và nhà họ Nguyễn, không phải là giữa cô và Nguyễn Mạn chọn ra một người.
Căn nguyên không phải là Nguyễn Mạn.
Sau này cô nhớ lại, cái ngày ấn còi xe ở bãi đỗ xe, chính là xe của ba Nguyễn. Cô chỉ là không nhớ rõ lắm bảng số xe, vì để chứng thực điểm này, cô lại đến chỗ bảo vệ kiểm tra lượng xe ra vào, quả nhiên là có xe của ông.
Vì vậy ông hẳn là đã nhìn thấy cô và Thịnh Viễn đứng cùng một chỗ, hiểu lầm gì đó rồi.
Hiểu lầm Thịnh Viễn và cô có loại quan hệ kia, hiểu lầm đứa con gái như cô có chút giá trị lợi dụng.
Quan hệ cha con như vậy, cha ruột như vậy, làm cô khinh rẻ. Cũng làm cô hiểu thấu đáo, nếu như không phân rõ giới hạn với nhà họ Nguyễn, e là về sau loại chuyện này cũng sẽ không hiếm.