Chỉ Muốn Bên Em - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-10-24 11:59:19
Lượt xem: 100
Cô đưa cái ô trong tay qua, mỉm cười, mày mắt nhu hòa: "Có phải là không mang theo ô, cái này cho cô mượn."
Đầu óc cô còn chưa hồi phục lại tinh thần, Chu Vũ Lam nhận lấy cái ô.
Nguyễn Tố cũng không đợi Chu Vũ Lam nói cảm ơn, mà sau khi từ biệt, bung ô ra đi vào trong màn mưa.
Chu Vũ Lam nhìn theo bóng lưng Nguyễn Tố rời đi. Trong không khí bị một cổ hơi nước bao phủ, tựa như trong tiên cảnh. Có đôi khi linh cảm chính là chuyện chỉ trong một nháy mắt. Trong đầu cô linh cảm chợt lóe, chỉ hận không có bút vẽ ở bên tay.
Từ trường giữa người với người rất kỳ lạ. Chu Vũ Lam cảm thấy, cô và Nguyễn tiểu thư này không có thâm giao, tổng cộng cũng chỉ gặp mặt hai lần. Lần đầu gặp, cô còn chưa thấy ró mặt đối phương, nhưng cô rất có hảo cảm với Nguyễn Tố. Cô cảm nhận được đối phương là người rất dễ chung sống. Nếu không phải thời gian quá gấp, nếu không phải cô quá bận, cô thật sự rất muốn chủ động làm quen cô.
Nhà họ Quý.
Mẹ Quý biết con trai có ý nghĩ một lần nữa mở công ty, sau khi bà trầm mặc một ngày, chủ động đến phòng ngủ chính, nói: "Minh Sùng, trước đây không nói với con, trong tay mẹ vẫn còn một ít đồ vật. Một ít là trang sức ba con tặng, còn có một ít là mẹ tự tích trữ. Con muốn mở công ty, mẹ cũng không cho được nhiều, nhưng có thể thêm được chừng nào hay chừng ấy."
Đúng như mẹ Nguyễn suy đoán, mẹ Quý không thể nào không có đồ vật bảo mệnh cho con trai và cháu trai.
Chỉ là những món đồ này, bà không thể tùy tiện lấy ra, chưa đến thời khắc, tuyệt đối không thể động đến.
Quý Minh Sùng không ngạc nhiên với việc trong tay mẹ anh vẫn còn một chút tài sản.
"Những thứ này mẹ tự mình tích trữ." Mẹ Quý hốc mắt ửng đỏ: "Lúc đó mẹ cho rằng con sẽ không tỉnh lại, mẹ cũng không thể ra ngoài làm việc. Chỉ sợ sau khi mẹ trăm tuổi không có người chăm sóc con, lại sợ về sau Đậu Tương tiền đồ gian nan. Những thứ này vốn dĩ giữ lại cho con và Đậu Tương, phần của con giờ mẹ đưa lại cho con. Con từ nhỏ đã là đứa có chủ kiến. Nếu con đã quyết định muốn mở lại công ty, người làm mẹ như mẹ, nhất định không thể làm ngáng chân con."
"Không cần." Quý Minh Sùng thở dài: "Nếu đã là ba tặng cho mẹ, thì mẹ cứ giữ, ít nhất cũng là vật kỷ niệm. Bây giờ con vẫn chưa thiếu tiền, mẹ yên tâm, trong lòng con đều có tính toán."
Thấy anh thật sự không cần đến, mẹ Quý cũng không kiên trì nữa, lại nói: "Được, khi nào con cần cứ nói với mẹ một tiếng. Nếu như con không cần, những thứ này sau này cũng để lại cho con."
Quý Minh Sùng bất đắc dĩ, lại cũng không tiện nói gì.
"Đúng rồi, có chuyện này mẹ muốn hỏi suy nghĩ của con." Mẹ Quý đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Chuyện gì?"
"Chuyện của Tố Tố." Mẹ Quý nhìn anh chăm chú: "Trong lòng con nghĩ thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-100.html.]
Quý Minh Sùng còn cho rằng bản thân nghe nhầm. Anh vừa nãy còn đang xem thị trường chứng khoáng vừa nói chuyện với mẹ anh, nội dung từ kinh doanh đột nhiên lại chuyển đến Nguyễn Tố. Khoảng cách quá lớn, anh nhất thời còn chưa phản ứng lại được.
"Chuyện gì của Nguyễn Tố?"
Lời này vừa hỏi ra, Quý Minh Sùng nhíu nhíu mày. Lúc này nghĩ lại, Nguyễn Tố là lấy thân phận vợ anh mà đến nhà họ Quý.
Có lẽ là Nguyễn Tố đã sớm dung nhập vào cái nhà này. Khi anh vừa tỉnh lại, đích xác rất không quen. Nhưng trải qua khoảng thời gian sống chung này, anh cũng xem cô như một thành viên trong nhà.
Một thành viên, tuyệt đối không phải là cái ý nghĩa "vợ của anh".
Có lẽ, trước khi anh xảy ra chuyện, anh đích xác rất không để ý việc anh sẽ kết hôn cùng với ai. Bởi vì vợ chồng trong cái vòng này đa phần đều xuất phát từ liên hôn vì lợi ích.
Kỳ thực đây là thái độ rất tùy ý, anh biết không tốt. Thậm chí trong lòng anh còn cảm thấy, trên mặt tình cảm và hôn nhân, anh có thể giống như trước đây, nhưng anh không thể tùy tiện với Nguyễn Tố.
Trong lòng anh cảm thấy Nguyễn Tố xứng đáng được tốt hơn, xứng đáng có được người thật lòng yêu cô, là người xuất phát từ tình yêu mới kết hôn với cô.
"Mẹ, con và Nguyễn Tố chưa có lãnh chứng, vô danh vô thực, không tính là vợ chồng. Bây giờ con không có tâm tư trên phương diện này, cô ấy cũng không có." Quý Minh Sùng ngừng một chút, không biết thế nào, nghĩ đến bộ dạng cô tối hôm qua, lại nói: "Chuyện lúc đầu cũng không nói nữa, có điều nếu còn dùng hôn ước trước đây để trói buộc cô ấy, đây không phải là suy nghĩ của con. Con có thể đối đãi với cô ấy như em gái, về sau cho cô ấy một tương lai thật tươi sáng."
Trong lòng mẹ Quý thầm than tiếc, bà sống đến tuổi này, cũng biết dưa hái xanh không ngọt. Hai người đều không có loại tâm tư kia, hà cớ bởi vì bà thích Nguyễn Tố, mà cột bọn họ vào nhau?
"Tố Tố thật sự là một cô gái tốt, không có gì để chê." Mẹ Quý lại nói: "Mẹ thật muốn giữ nó ở lại bên mình, luyến tiếc nó."
Nguyễn Tố rất dịu dàng ấm áp.
Mẹ Quý cũng dần có thói quen có một người như vậy ở bên cạnh mình. Nghĩ đến về sau Nguyễn Tố sẽ rời khỏi đây, bà không khỏi khó chịu.
Quý Minh Sùng ngẩn người, tuy là anh không nghĩ muốn cùng Nguyễn Tố trở thành vợ chồng thật sự, nhưng cũng không nghĩ đến khả năng Nguyễn Tố sẽ rời đi.
"Cha mẹ nhà họ Nguyễn cũng không rõ ràng, cực kỳ bất công." Mẹ Quý thở ngắn than dài: "Với tính cách của nó, nhất định sẽ không về lại nhà họ Nguyễn, vậy không phải chỉ có một mình sao?"
"Mẹ có thể nhận cô ấy làm con gái."
Quý Minh Sùng ngẩng đầu lên, giọng nói vững vàng bình tĩnh: "Chỉ cần cô ấy bằng lòng, cô ấy sẽ là con gái của mẹ, cũng là em gái của con."
Nhà họ Nguyễn nếu đã đối với cô không tốt, vậy thân phận đại tiểu thư nhà họ Quý thì thế nào?