(Âm thanh môi trường: Tiếng gõ bàn phím dồn dập, tiếng giấy sột soạt. Không khí tĩnh lặng trong phòng tự học.)
Ba Ngày Sau. Phòng Tự Học Đặc Biệt.
Ba ngày Lâm Kiệt, Hạ Nguyệt như biến thành một khác. Sự bùng nổ của cô trong văn phòng giáo viên gạt bỏ nghi ngờ về năng lực học thuật. Cô chuyển từ vị trí 51 "cá biệt" sang một "thiên tài lập dị đang ẩn ", và ai dám phiền cô nữa.
Hạ Nguyệt quan tâm đến ánh mắt của khác. Cô chỉ tập trung một điều: lời hứa với Lâm Kiệt.
Chiếc bàn của Lâm Kiệt vẫn để trống, nhưng máy tính của cô thì đầy ắp công thức. Công trình "Tối Ưu Hóa Thuật Toán Rủi Ro Trong Môi Trường Biến Đổi" là một thách thức khổng lồ, đòi hỏi sự kết hợp giữa logic tuyệt đối và tư duy phản biện.
"Đường biên của ..." Hạ Nguyệt lẩm bẩm. Cô nhớ cách Lâm Kiệt luôn cố gắng tìm kiếm lỗ hổng trong hệ thống, trong sự hảo.
gõ một dòng lệnh phức tạp máy tính. Trong ba ngày, cô thành phần lớn công việc. Cô chỉ giỏi toán, cô còn là một lập trình viên thiên tài, một kỹ năng cô giấu kín để nhận "kỳ vọng" từ gia đình.
(Tiếng hệ thống: Công trình 'Tối Ưu Hóa Thuật Toán Rủi Ro' thành 95%. Mục tiêu Lý Trí: Bắt đầu lộ diện năng lực. Nhịp tim: 75 bpm (Ổn định).)
(Âm thanh môi trường: Tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập. Không khí lo lắng.)
Đêm thứ ba. 23:00.
Lâm Kiệt gọi điện nhắn tin suốt 48 giờ. Hạ Nguyệt cảm thấy bất an tột độ.
Reng! Reng!
Là lạ. Tim cô đập nhanh hơn.
"Alo?"
"Nguyệt..." Giọng Lâm Kiệt yếu ớt, khác hẳn với sự quyết đoán của . "... về."
"Anh đang ở ? Sao gọi cho ?" Hạ Nguyệt gần như hét lên.
" đang ở cổng trường. Em... thể đây ? Một thôi."
Hạ Nguyệt vội vã chạy ngoài, kịp khoác áo.
(Âm thanh môi trường: Tiếng mưa phùn lất phất. Không khí lạnh thấu xương.)
Dưới cột đèn mờ ảo của cổng , Lâm Kiệt đó. Trông giống Lâm Kiệt chút nào.
Áo sơ mi trắng vẫn phẳng phiu, một nếp nhăn. Khuôn mặt vẫn trai hảo, nhưng ánh mắt...
Đôi mắt xanh lục còn ánh lên sự nổi loạn thách thức nữa. Nó trống rỗng, lạnh lẽo, như thể rút cạn thứ gì đó. Và đeo cặp kính gọng bạc mà đó luôn tháo khi ở cạnh cô.
"Kiệt! Anh ? Dự án..." Hạ Nguyệt chạy đến, định ôm lấy .
Lâm Kiệt lùi một bước, một động tác vô thức nhưng sắc lạnh.
"Đừng chạm ," , giọng lạnh lùng, máy móc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-mot-khoanh-khac-de-yeu/chuong-8-nuoc-mat-cua-thien-tai.html.]
Hạ Nguyệt c.h.ế.t lặng. "Anh gì cơ?"
"Dự án... thành công," Lâm Kiệt trả lời, hai tay nắm chặt . " ký thỏa thuận. Tấm Lá Chắn Tối Thượng. Không ai thể chạm em nữa. Bố ... chấp nhận thỏa hiệp."
" đổi là gì?" Hạ Nguyệt nghẹn giọng. Cô cảm thấy một cơn rùng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
"Đổi ... là tuân thủ." Lâm Kiệt , một nụ rỗng tuếch, chạm đến mắt. "Họ gỡ bỏ cảm xúc cần thiết khỏi . Lo lắng, sợ hãi, và cả... sự hỗn loạn."
"Vậy còn... tình yêu?" Cô run rẩy hỏi.
Lâm Kiệt cô. Ánh mắt là của một học giả đang phân tích một biến .
"Tình yêu. Nó là một khái niệm phi logic, Hạ Nguyệt. Một rủi ro cần thiết trong việc tối ưu hóa hiệu suất," Lâm Kiệt đáp một cách rành mạch. " lập trình . là Lâm Kiệt hảo nhất. cần cảm xúc nữa."
(Tiếng hệ thống: Cảnh báo! Cảm xúc: Tuyệt vọng và Phản bội vượt ngưỡng an . Mục tiêu đối tượng: Lâm Kiệt 'Lập trình Tiềm thức'. Lý Trí đang tụt dốc.)
Nước mắt Hạ Nguyệt trào . Cô lùi . "Anh... đồng ý để họ điều đó ?"
" đồng ý. Để bảo vệ em. Đây là hòn đảo an của em, Hạ Nguyệt. xây nó bằng chính con ," Lâm Kiệt tiến gần, nhưng bằng tình yêu, mà bằng sự kiểm soát. "Em tiếp tục. Vị trí 51 kết thúc. Em vượt qua nó."
Lâm Kiệt rút một chiếc thẻ nhớ USB nhỏ, lạnh lẽo.
"Đây là bản chỉnh của công trình. điền những lỗ hổng logic mà em chỉ . Giờ em chỉ cần gửi nó . Em sẽ thứ nhất."
" cần thứ hạng của !" Hạ Nguyệt ném chiếc thẻ xuống đất. " cần Lâm Kiệt của ! Kẻ phá vỡ đường biên! Kẻ sợ hãi!"
"Kẻ đó c.h.ế.t , Nguyệt," Lâm Kiệt lạnh lùng cô, chút hối tiếc. "Hắn là một rủi ro đáng . là phiên bản tối ưu. Hãy chấp nhận nó, và tiếp tục . Đừng để sự hy sinh của trở nên vô nghĩa."
Cậu cúi xuống, nhặt chiếc thẻ nhớ lên, đặt nó tay cô. Bàn tay lạnh như băng.
"... thể thế," Hạ Nguyệt nghẹn .
"Em sẽ . Vì đó là mệnh lệnh. Hòn đảo của em an , giờ là lúc em tỏa sáng."
Lâm Kiệt lưng bước , một ngoái . Bóng dáng hòa màn đêm, chỉ còn sự hảo lạnh lùng, vô hồn.
Hạ Nguyệt gục xuống. Cô nức nở cột đèn hiu hắt. Cô phản bội, nhưng , kẻ phản bội là cô yêu nhất, và điều đó để bảo vệ cô.
"Lâm Kiệt... điên !"
(Tiếng hệ thống: Lý Trí: 20%. Cảm xúc: 80%. Nhiệm vụ Khẩn cấp: Hoàn thành công trình và đạt vị trí 1. Hình phạt nếu thất bại: Vĩnh viễn mất ký ức về Lâm Kiệt.)
Mất ký ức? Không! thể để điều đó xảy . giữ ký ức về Lâm Kiệt "cũ", về tình yêu hỗn loạn và tuyệt vời đó.
Hạ Nguyệt lau nước mắt. Cô siết chặt chiếc thẻ nhớ trong tay.
sẽ thắng. sẽ đầu. Và sẽ tìm cách đưa trở về.
Đó là lời hứa cuối cùng của cô dành cho Lâm Kiệt.