CHỊ ĐÂY CÓ TIỀN, LẠI THỪA THỜI GIAN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-02 07:46:01
Lượt xem: 9,339

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi lập tức mỉa mai:

 

“Anh thấy cô ấy tội nghiệp, sao lại dùng tiền của tôi để giúp?”

 

“Tinh Tinh, là anh hồ đồ… anh không có tiền mặt, lúc đó gấp quá nên… Anh sẽ trả em.”

 

“Khi nào trả? Quà tôi tặng anh cũng bị anh đem bán không ít rồi nhỉ?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Như bị dẫm vào đuôi, Châu Thế lập tức nổi đóa:

 

“Tiền tiền tiền, anh đang nói chuyện mà em cứ mở miệng ra là tiền! Anh ghét nhất là em cứ nhắc đến tiền!”

 

“Em biết vì sao anh xót xa cho Lâm Nguyệt không? Vì anh thấy được chính mình ngày xưa trong con bé… Cũng từng vùng vẫy muốn thoát khỏi vũng bùn, muốn thay đổi số phận…”

 

Nói đến đây, anh ta còn nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.

 

“Đó là điều mà những người giàu từ bé như em không bao giờ hiểu được!”

 

“Anh chỉ muốn giúp con bé thôi, có gì sai?”

 

Không sai.

 

“Vậy thì dùng tiền của anh mà giúp.”

 

Đàn ông một khi bắt đầu kể khổ và than nghèo, thì sức hút đã mất đi hơn nửa.

 

Châu Thế gượng gạo nói câu “Tôi sẽ trả em”, rồi bỏ đi như chạy.

 

Tôi vội vã bảo quản gia xóa quyền ra vào nhà của anh ta.

 

Tâm trạng đã không ổn định như vậy, về sau phát điên thì sao?

 

Chẳng lẽ lần nào cũng cho anh ta vào nhà làm loạn?

 

….

 

Quản gia rất biết điều.

 

Tôi chỉ dặn xóa quyền ra vào của Châu Thế, quản gia liền chủ động khóa luôn cả thẻ phụ của anh ta.

 

Chưa tới hai ngày đã nghe nói Châu tổng dẫn khách đi ăn mà không thanh toán được, cuối cùng phải nhờ cấp dưới ứng tiền.

 

Dân đi làm ghét nhất là phải ứng trước.

 

Châu Thế ăn một bữa hết mấy chục ngàn tệ, người bỏ tiền ra cho anh ta ứng thì đi khắp nơi mắng chửi.

 

Nhưng lần này, Châu Thế không đến tìm tôi.

 

Tôi cũng nhờ vậy mà được yên thân, tiện bề sắp xếp cho Lâm Trí.

 

Cậu ấy đang học năm ba đại học, lịch học không quá dày.

 

Tôi dứt khoát thuê cho cậu một căn hộ gần công ty, tặng thêm một chiếc xe để tiện đi lại giữa trường và nơi làm việc.

 

Tôn trọng ý muốn của Lâm Trí, tôi đăng ký cho cậu học các lớp lễ nghi, cưỡi ngựa, và vài khoá học quản lý.

 

Nuôi dạy một đứa trẻ có xuất thân khiêm tốn, quả thật mang lại cảm giác thành tựu.

 

Chưa đầy một tháng, Lâm Trí đã thay đổi rõ rệt — nói năng có chừng mực, cử chỉ điềm đạm, dáng vẻ phong nhã, trông giống hệt một thiếu gia nhà quyền quý.

 

Diện mạo sáng sủa, tinh thần cũng đầy tự tin.

 

Chỉ là, mỗi lần đối mặt với tôi, cậu vẫn không giấu nổi sự lúng túng và căng thẳng.

 

“Cô Lộ, thật sự không có việc gì cần tôi làm sao?”

 

Hôm đó, Lâm Trí đến nhà tôi, nói là muốn báo cáo kết quả học tập.

 

Báo xong rồi lại cứ chần chừ không chịu rời đi.

 

“Tạm thời chỉ cần em học cho tốt, sớm nắm được công việc là đủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/chi-day-co-tien-lai-thua-thoi-gian/chuong-3.html.]

 

“Em đến làm phiền cô có sao không?”

 

Nhìn vẻ mặt dè dặt ấy, tôi cũng không đành lòng trách mắng.

 

“Không sao cả. Muốn gặp thì báo trước cho tôi một tiếng là được. Với lại, đừng ‘cô – cô’ mãi như thế, nghe xa lạ lắm.”

 

Từ hôm đó, Lâm Trí thỉnh thoảng lại đến biệt thự tôi đang ở.

 

Mỗi lần đều mang theo đủ thứ lặt vặt —

 

Nào là đặc sản quê nhà như hạt khô, thư pháp mới học, yên ngựa tự tay làm, tinh dầu giúp ngủ ngon…

 

Loại nào cũng có, số lượng cũng không ít.

 

Phần lớn những lần đến, tôi đều không có nhà.

 

Cậu ấy cũng chẳng nhất thiết phải gặp được tôi, nếu tôi đi vắng thì sẽ lặng lẽ giao đồ lại cho bảo vệ.

 

Cứ như một chú chó lớn thích được khen, thấy gì hay là mang về đặt trước cửa nhà chủ.

 

Tôi sắp xếp cho Lâm Trí vào làm ở công ty con do Châu Thế phụ trách.

 

Do đã dặn trước, nên việc tiếp nhận rất kín đáo, không khiến Châu Thế chú ý.

 

Châu Thế thì vẫn đang chiến tranh lạnh một phía với tôi, kéo dài gần một tháng.

 

Lâm Trí thì dần thân thiết với tôi hơn.

 

Cậu ấy có vẻ rất áy náy vì những gì tôi làm cho mình, dù thật ra với tôi, mấy chuyện đó chẳng đáng gì.

 

Đến lần thứ sáu cậu ấy hỏi tôi có cần gì không, tôi mới bảo hôm sau đến đón tôi đi công chuyện.

 

Nghe vậy, cậu ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

Hôm sau, Lâm Trí đến sớm hơn tôi yêu cầu mười lăm phút.

 

Vừa thấy tôi lên xe, cậu ấy liền lễ phép chào hỏi:

 

“Cô Lộ.”

 

“Đừng khách sáo thế, gọi chị đi.”

 

“Vậy… chị Tinh Tinh.” – cậu ấy ngập ngừng gọi một tiếng, giọng hơi gượng gạo.

 

Chúng tôi đến trung tâm thương mại.

 

Tôi ghé mấy cửa hàng quen để lấy mấy mẫu mới, các nhân viên bán hàng đã giữ riêng cho tôi, rồi tiện thể kéo Lâm Trí đi dạo một vòng khu đồ nam may sẵn.

 

Chọn vài món, tôi đưa cho cậu ấy:

 

“Lộ… à không, chị Tinh Tinh, mấy cái này là…?”

 

“Vào thử giùm chị đi.”

 

Lâm Trí đúng là kiểu người mặc gì cũng đẹp — gương mặt đã nổi bật, vóc dáng lại chuẩn, chỉ cần khoác lên người là thu hút ánh nhìn ngay lập tức.

 

Nhân viên bán hàng bước tới hỏi nhỏ tôi có thể chụp vài tấm ảnh Lâm Trí mặc thử để đăng lên vòng bạn bè làm mẫu thử không.

 

Tôi từ chối khéo, nhưng mua hết toàn bộ mấy bộ cậu ấy vừa thử.

 

Lâm Trí có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

 

Tôi lại bảo cậu ấy lái xe đưa tôi đến một nhà hàng tư nhân phong cách dã ngoại sang trọng nằm trên đỉnh núi.

 

Nhà hàng này đã mở được hai năm, tầm nhìn cực kỳ đẹp, có thể ngắm sao đêm tuyệt sắc nhất thành phố.

 

Chỉ nhận khách quen giới thiệu, đặt chỗ riêng từ trước.

 

Chỗ ngồi đẹp nhất là một bàn ngoài trời, nằm trên một nền gỗ nhô ra từ sườn núi.

 

Chúng tôi vừa ngồi xuống, pháo hoa liền nở bừng giữa khe núi, ánh sáng rực rỡ nhuộm sáng cả hai bên sườn núi xanh.

Loading...