Mạc Tử Khiêm : “Cũng tệ lắm, mấy ngày nay đại khái là dần dần truyền chút danh tiếng, ít tìm đến xem và mua sách.”
Nguyệt Dao đôi mắt sáng lên: “Thật ? Vậy quá! Đa tạ ngài!”
“Lăng đại công tử vốn là tài học, là do văn chương của , bất quá chỉ là một thương nhân, trục lợi mà thôi, phu nhân cần cảm tạ .”
Nguyệt Dao lắc đầu: “Mạc công tử tuy là thương nhân, nhưng là chỉ trục lợi. Công tử là khí khái.”
Mạc Tử Khiêm thoáng ngẩn ngơ, chút tự giễu : “Đây là đầu tiên khen như , phu nhân quá khen .”
Hắn là một đứa con thứ xuất, ở Mạc gia thấp cổ bé họng, thể đến ngày hôm nay, cũng tránh khỏi đấu đá nội bộ, tương tàn.
Hắn gì còn xứng với hai chữ “khí khái”?
“Kỳ thật lúc cầm bản thảo của phu quân, hỏi qua mấy nhà sách. Người là tác giả vô danh, thậm chí xem cũng thèm xem. Công tử là đầu tiên xem qua bản thảo, còn khẳng định văn chương của . Lần ở hoàng gia biệt uyển suýt nữa hại, cũng là công tử tay cứu giúp. Công tử tuy là thương nhân, nhưng khí khái của văn nhân.”
Ánh mắt Nguyệt Dao trong suốt: “Công tử nên tự coi nhẹ , nếu công tử thi khoa cử nhập sĩ, cũng nhất định sẽ một phen thành tựu khác.”
Mạc Tử Khiêm ngẩn ngơ nàng.
Xuân Nhi vội vàng lên , khẽ với Nguyệt Dao: “Phu nhân, Hầu gia tới.”
Nguyệt Dao đầu , liền thấy Lăng Kiêu ở cách đó xa, sắc mặt âm trầm.
Nguyệt Dao nhíu mày.
Mạc Tử Khiêm cũng đầu thấy Lăng Kiêu, chắp tay hành lễ: “Hầu gia.”
Lăng Kiêu xem cũng thèm , mắt lạnh chằm chằm Nguyệt Dao: “Lại đây.”
Nguyệt Dao nắm chặt khăn tay, chút sợ hãi ngoài điều gì, vội vàng với Mạc Tử Khiêm: “Vậy Mạc công tử cứ tự nhiên, , còn việc.”
Mạc Tử Khiêm mím môi, cuối cùng cũng toạc : “Được.”
Nguyệt Dao lúc mới vội vàng về phía Lăng Kiêu: “Hầu gia việc ?”
Lăng Kiêu mắt lạnh đảo qua Mạc Tử Khiêm, Kiếm Sương liền hiểu ý qua mời Mạc Tử Khiêm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-96.html.]
Hắn cúi đầu nàng, ánh mắt phiếm vẻ lạnh lẽo: “Hiếm khi cửa một , ngươi gặp ân cần như .”
Nguyệt Dao ý châm chọc trong lời , trong lòng tức giận, sắc mặt cũng khó coi nhiều: “Ta và Mạc công tử từ đầu đến cuối thanh thanh bạch bạch, rõ ràng là ngươi một mực kiếm chuyện.”
Nàng trừng mắt : “Chắc là Hầu gia suy bụng bụng , tự trong lòng quỷ, cho nên mới vọng đoán khác như chăng?”
Sắc mặt Lăng Kiêu thoáng đổi.
Nàng dám vì Mạc Tử Khiêm mà bật ?!
Hắn chằm chằm nàng, ngữ khí cảnh cáo: “Khương Nguyệt Dao.”
Nàng như bất chấp tất cả, sợ hãi gì mà : “Ta quang minh chính đại, thẹn với lương tâm, tự nhiên cũng sợ khác săm soi. Hầu gia thì ?”
Nàng c.ắ.n răng: “Mặc dù ngài chướng mắt thế nào, cũng là thê tử mà Lăng Trần cưới hỏi đàng hoàng, là trưởng tức ghi gia phả của Lăng gia. Hầu gia nếu kính trọng trưởng, cũng nên kính trọng , nên dung túng cho ham của bản , hủy hoại danh dự của chính , cũng nguội lạnh trái tim của nhà.”
Nàng dứt lời, cũng chờ đáp , quyết đoán xoay rời .
Ánh mắt cứng , sắc mặt càng thêm khó coi.
Lá gan của nàng thật sự là quá phì, bây giờ còn dám lấy Lăng gia để giáo huấn !
Kiếm Sương nơm nớp lo sợ tiến lên, nhỏ giọng : “Hầu gia, Trần tướng gặp ngài, là việc thương lượng.”
Lăng Kiêu ánh mắt âm trầm theo bóng dáng Khương Nguyệt Dao xa, bàn tay trong tay áo nắm chặt, cố nén cảm xúc, âm mặt : “Bảo ông tới.”
“Vâng.” Kiếm Sương vội vàng mời .
Qua mười lăm phút, lúc Trần tướng tới, Lăng Kiêu khôi phục bình tĩnh.
“Lăng Hầu.” Trần tướng khách khí chắp tay hành lễ.
“Trần tướng chuyện gì thương lượng?” Lăng Kiêu hiện tại tâm trạng , cũng kiên nhẫn để vòng vo với ông .
Trần tướng than một tiếng: “Tuy hai nhà chúng vô duyên, thể kết , nhưng Lăng Hầu là tướng tài trẻ tuổi, cũng khâm phục. Thật sự cũng vì hôn ước mà ngược hai nhà sinh hiềm khích.”
Loại lời khách sáo , Lăng Kiêu đến lỗ tai cũng sắp chai sạn, chỉ thần sắc lãnh đạm: “Trần tướng lo xa .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.