Chị Dâu Trưởng Hiền Thục Dịu Dàng, Khiến Vị Quân Hầu Lạnh Lùng Tàn Nhẫn Ngày Đêm Mơ Tưởng. - Chương 341

Cập nhật lúc: 2025-11-11 05:02:05
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, mới buông tha nàng, thỏa mãn ôm nàng tắm, thuần thục trung y sạch sẽ cho nàng.

 

Nguyệt Dao lúc mệt thật , mí mắt cũng mở nổi, mơ mơ màng màng ngủ trong vòng tay .

 

Đợi đến khi mở mắt nữa, là giữa trưa.

 

Loáng thoáng thấy tiếng chuyện bên ngoài.

 

“Thế tử đến.”

 

“Cho nó .”

 

Cửa phòng đẩy , Hành Nhi khó khăn bước qua ngạch cửa , khuôn mặt nhỏ nhắn đanh , dường như chút vui.

 

Lăng Kiêu bên bàn uống , tâm trạng vui vẻ, vươn tay xoa tóc con: “Mấy ngày nay ở nhà ngoan ?”

 

Hành Nhi buồn bực gật đầu.

 

“Ta Thanh Ngọc con b.ắ.n tên trúng hồng tâm ? Chiều nay biểu diễn cho xem.”

 

“Biết ạ.” Hành Nhi trề môi, trong phòng.

 

Lăng Kiêu : “Mẫu con còn ngủ dậy.”

 

Chàng véo má con: “Sao vui? Có ai bắt nạt con ?”

 

Hành Nhi liếc một cái, lí nhí : “Không .”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Vú nuôi theo lành: “Sáng nay Thế tử tỉnh dậy, phát hiện đổi giường, lẽ lạ giường nên quen lắm.”

 

Lăng Kiêu liếc con trai: “Vậy thì tập quen dần . Nam tử hán đại trượng phu, sớm nên quen ngủ một , lý nào cứ bám dính lấy mẫu ? Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, ngay cả ngủ một cũng sợ ?”

 

Hành Nhi siết chặt khuôn mặt nhỏ, thừa nhận là đứa trẻ yếu đuối, nhưng giọng chút ấm ức: “Biết ạ.”

 

Lăng Kiêu cong môi, hôm nay tâm trạng , nên cũng đủ kiên nhẫn, ôn tồn : “Hôm nay cha bận, chờ dùng xong bữa trưa, cha bồi con luyện b.ắ.n tên ?”

 

Hành Nhi gật gật đầu: “Được ạ.”

 

Nguyệt Dao chống dậy: “Hành Nhi.”

 

Hành Nhi thấy tiếng động, lập tức cất bước chân ngắn ngủn lon ton chạy phòng trong.

 

“Mẫu .”

 

Hành Nhi thấy Nguyệt Dao, chẳng hiểu , chút tủi đè nén xuống dường như trỗi dậy, trong mắt đong đầy vẻ đáng thương.

 

Nguyệt Dao mà tim như tan chảy, xoa má con: “Hành Nhi ngoan, mẫu ở đây.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-341.html.]

Lăng Kiêu vén rèm châu bước phòng trong: “Tỉnh ?”

 

Nguyệt Dao lườm một cái.

 

Hôm qua mưa to sấm sét, Hành Nhi vốn sợ hãi, đặc biệt quấn quýt nàng, còn nỡ nửa đêm bế con !

 

Lăng Kiêu sờ sờ mũi, bước tới bế Hành Nhi lên đung đưa, dỗ dành: “Mới mấy ngày gặp mà Hành Nhi hình như nặng hơn , nhớ cha ?”

 

Hành Nhi bỗng nhiên rời khỏi mặt đất, nâng lên cao, lúc cánh tay Lăng Kiêu, thẳng đôi mắt đen sâu thẳm của cha , nuốt nước bọt: “Nhớ ạ.”

 

Lăng Kiêu về phía Nguyệt Dao, ánh mắt dường như : Ta dỗ xong nhé.

 

Nguyệt Dao mặc kệ , xuống giường rửa mặt.

 

Lăng Kiêu đặt Hành Nhi xuống đất, vỗ vỗ đầu con: “Con ngoài chơi một lát .”

 

Hành Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

 

Sau đó cất bước chân ngắn ngủn lon ton chạy ngoài.

 

Nguyệt Dao gương trang điểm, Xuân Nhi đang chuẩn chải đầu cho nàng, thấy Lăng Kiêu tới, liền thức thời lui .

 

Lăng Kiêu cầm lấy lược ngọc, chải tóc cho nàng. Nguyệt Dao lời nào, đành tự mở miệng: “Ta chạy về suốt đêm qua, mưa to xối cả đường.”

 

Nguyệt Dao nhớ tới trận mưa lớn đêm qua, còn cưỡi ngựa, chắc là ướt sũng ?

 

“Không hôm nay mới về ? Nửa đêm nửa hôm chạy về gì?”

 

Chạy về còn giày vò Hành Nhi, giày vò nàng!

 

Lăng Kiêu ngước mắt, đôi mắt nàng trong gương, giọng mềm vài phần: “Ta nhớ nàng.”

 

Lông mi Nguyệt Dao run lên, né tránh dời tầm mắt nơi khác. Vốn dĩ còn đang bực bội đầy bụng, bỗng nhiên giận nổi nữa.

 

Lăng Kiêu khẽ cong môi một cách kín đáo, ngay mà, nàng lúc nào cũng dễ mềm lòng.

 

Lòng bàn tay khẽ vuốt ve dấu hôn mờ ám cổ nàng, ôn tồn : “Với , Hành Nhi cứ ca ca, cũng thương Hành Nhi, thấy nó cứ lủi thủi một , nghĩ nếu thể sinh thêm cho nó một thì mấy?”

 

Nguyệt Dao lạnh: “Chàng nhất là vì con.”

 

Cái cớ quỷ quái của , nàng một chữ cũng tin.

 

“Lúc khi con, đại phu bảo tĩnh dưỡng cho , cũng thấy lời mấy.”

 

Lăng Kiêu ư là hùng hồn: “Thì đó chẳng cũng ?”

 

Chàng khom lưng, cằm gác lên vai nàng, chóp mũi cọ cọ vành tai nàng: “Mà là thuyền trở về Vân Châu chứ. Điều đó chứng tỏ lời đại phu chắc tin , con vẫn là ’ nhiều .”

 

 

Loading...