Chị Dâu Trưởng Hiền Thục Dịu Dàng, Khiến Vị Quân Hầu Lạnh Lùng Tàn Nhẫn Ngày Đêm Mơ Tưởng. - Chương 338

Cập nhật lúc: 2025-11-11 05:02:02
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Lát nữa chúng lên núi, may mà hôm nay về sớm, lên núi cũng kịp. Mang hương cùng tiền giấy lên…” Nguyệt Dao , ngẩng đầu, bỗng nhiên đ.â.m đôi mắt âm u của .

 

Nàng cứng họng: “Ngươi ?”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Lăng Kiêu sầm mặt: “Không .”

 

“Có ngươi vui ?”

 

Nàng chọc tới ?

 

Lăng Kiêu mặt vô biểu tình: “Không .”

 

“…”

 

Nguyệt Dao nuốt nuốt nước miếng, duỗi tay dắt tay : “Vậy chúng lên núi .”

 

Nàng tay nhỏ chui lòng bàn tay , chớp đôi mắt .

 

Hắn sắc mặt khá hơn bao nhiêu, hừ lạnh: “Đi thôi.”

 

Nàng nhíu mày, càng ngày càng khó dỗ ?

 

Nàng cũng lười quản, lẽ lát nữa tự sẽ hết giận. Dứt khoát xách lên giỏ nhỏ đựng hương và tiền giấy, nắm tay cửa.

 

Lăng Kiêu mặt cau lấy giỏ trong tay nàng, mặc nàng dắt .

 

Đường lên núi Nguyệt Dao quen thuộc, nhưng là gần một năm nay nàng nuông chiều hơn , mới leo một nửa mệt thở hồng hộc.

 

Sau đó Lăng Kiêu liền xổm xuống mặt nàng, nàng leo lên lưng , thầm nghĩ đại khái là hết giận ?

 

Nửa canh giờ , tới sườn núi, tới mộ Lăng Thần. Ngôi mộ xử lý , lợp ngói, cỏ dại cũng đều dọn dẹp sạch sẽ.

 

Lăng Kiêu đến mộ quỳ xuống, hai chữ Lăng Thần bia mộ, ánh mắt nặng nề: “Đại ca, chúng tới thăm .”

 

Nguyệt Dao cũng theo quỳ xuống, bày hương quả, đốt tiền giấy.

 

Ánh lửa nhảy múa trong chậu than, cháy đỏ rực, lúc sáng lúc tối chiếu rọi lên khuôn mặt trắng sứ của nàng.

 

Nàng mím môi, mới nhẹ nhàng nâng mắt, bia mộ nhẹ giọng : “Ta hôm nay tới, một việc cho .”

 

“Ta gả cho , là Lăng Kiêu.”

 

Nàng c.ắ.n môi, do dự một chút, mới tiếp tục mở miệng: “Huynh , nếu gả cho , nhất định cho gia thế nhân phẩm của thế nào. mãi đến hôm nay mới đến cho , đừng trách .”

 

“Hắn, gia thế của đó. Còn về nhân phẩm… Hắn tuy rằng tính tình chút , luôn luôn vô duyên vô cớ sinh khí, chuyện cũng khó , cường thế bá đạo, ai bì nổi, vô pháp vô thiên, một chút đạo lý cũng , âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, còn thích âm dương quái khí…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-338.html.]

Lăng Kiêu ánh mắt lạnh buốt đảo qua, ngữ khí lành lạnh: “Khương Nguyệt Dao.”

 

Nguyệt Dao giữa mày giật dựng, nuốt nuốt nước miếng: “ đối với vẫn là khá .”

 

Nàng rũ xuống con ngươi, nhỏ giọng mở miệng: “Ta, cũng thích .”

 

Thanh âm nhỏ vẫn là một chữ sót lọt tai Lăng Kiêu. Hắn bỗng chốc đầu, thấy má nàng phiếm hồng, gió nhẹ thổi qua, một lọn tóc quấn quanh bên tai ửng đỏ của nàng.

 

Bỗng nhiên trong phút chốc, dường như âm thanh đều im lặng. Giữa trời đất, chỉ thấy khuôn mặt ửng đỏ của nàng, chỉ tiếng tim đập bồng bột của .

 

Nàng đầu tiên thổ lộ với .

 

Nàng thích , thiên chân vạn xác, thể nghi ngờ.

 

Khói mù nặng nề còn đè nặng trong lòng, trong nháy mắt phảng phất như mây tan thấy trăng, xuân về hoa nở.

 

Nàng ngước mắt, bia mộ, ánh mắt kiên định.

 

Lăng Kiêu cả cứng đờ hồi lâu, mới duỗi tay, dắt lấy tay nàng, đem bàn tay nhỏ của nàng nắm chặt trong lòng bàn tay.

 

Mọi thứ ở thôn Hưng Phong dường như đều còn quan trọng. Quá khứ là quá khứ, hiện tại chính là hiện tại.

 

Huống chi, nàng nguyện ý dẫn tới gặp Lăng Thần, nguyện ý cho Lăng Thần , nàng thích , thể thấy trong lòng nàng, càng quan trọng hơn.

 

Nguyệt Dao đốt hết tờ tiền giấy cuối cùng, lúc mới dậy.

 

Lúc là gần hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu rọi khuôn mặt ửng đỏ của nàng: “Chúng về nhà .”

 

Lăng Kiêu ánh mắt lập lòe một chút, dường như đôi mắt sáng ngời của nàng chói mắt, tim đập thể khống chế mà nhanh hơn.

 

“Ừm.”

 

Hắn trả lời đơn giản, nhưng sắc mặt hiển nhiên khác so với lúc lên núi. Trên mặt thấy chút nào âm trầm, ngược thêm vài phần mất tự nhiên ngượng ngùng.

 

Hắn đến nàng xổm xuống: “Lên .”

 

Nguyệt Dao leo lên lưng .

 

Hắn bước chân vững vàng, cõng nàng xuống núi cũng như đất bằng, định vững chắc.

 

Nàng cằm gác lên vai , chút mệt rã rời. Tàu xe mệt nhọc cả nửa ngày, còn bận rộn nửa ngày, nàng sớm mệt mỏi.

 

Ngay khoảnh khắc mí mắt nàng sắp nhắm , bỗng nhiên mở miệng: “A Dao.”

 

“Ừm?” Nàng rầu rĩ đáp .

 

 

Loading...