Huống chi chính nàng mấy phẩm hạnh đoan chính, cùng nam nhân rõ ràng, cuối cùng còn luôn miệng là trinh tiết liệt nữ, hoàng đế còn thể tin chuyện ma quỷ ?
“Thôi, việc đến nước , Gia Mẫn huyện chúa cùng Chu gia vẫn là nhanh chóng thành hôn , cũng đỡ mất mặt!”
Tào Trúc Tâm sắc mặt trắng nhợt, ngã trở .
Hoàng đế lười để ý tới những việc nữa, dứt khoát .
Lăng Kiêu cũng tâm tư quản bọn họ, liền cũng nắm tay Nguyệt Dao rời khỏi Hàm Nguyên Điện.
“Giờ thì kiên định ?” Hắn đầu nàng, khóe môi cong.
Nguyệt Dao đá viên sỏi đường, rầu rĩ chuyện.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nàng hiện tại cái gì cũng sẽ âm dương quái khí một hồi, đó hận thể lên trời.
nếu vui? Nàng cũng vui. Tào Trúc Tâm tiến Hầu phủ, trong lòng nàng đích xác kiên định hơn nhiều.
Từ lúc bắt đầu cường cưới, đến bây giờ từ khi nào, nàng bắt đầu để ý việc hậu viện thêm thất.
Có lẽ là bởi vì tiền lệ của Thái tử phi, nàng trong lòng khủng hoảng.
Có lẽ là nàng sợ chính ứng phó nổi mối quan hệ phức tạp như .
Cũng lẽ, nàng để ý .
Nàng ngơ ngẩn nghĩ, đề phòng bỗng nhiên dừng bước.
Nàng đ.â.m lồng n.g.ự.c , ngẩng đầu, thấy ánh mắt tản mạn của : “Còn chuyện với nàng.”
“Chuyện gì?”
“Gần đây trong triều việc gì, thể nghỉ ngơi một thời gian. Nàng Dương Châu ? Ta đưa nàng .”
Hắn tùy ý, nhưng đôi mắt rời khỏi nàng, chú ý đến cảm xúc của nàng.
Nguyệt Dao hoảng hốt một chút, thấy đôi mắt đen tản mạn của , tim đập bỗng nhiên lỡ một nhịp.
Nàng ánh mắt né tránh rũ xuống con ngươi, về phía khác.
Hắn chờ nàng đáp lời, chút kiên nhẫn: “Có ?”
Nàng sẽ còn đang giận dỗi đó chứ?
Hắn trong lòng chút chắc, đang nắm lấy nàng hỏi cho rõ ràng.
Nguyệt Dao bỗng nhiên c.ắ.n cắn môi: “Ta Dương Châu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-335.html.]
“Ừm?” Hắn sắc mặt khẽ biến.
Nghe như là lời dỗi, nàng quả nhiên còn ghi hận .
Nguyệt Dao ngước mắt, đôi con ngươi trong trẻo sâu thẳm : “Ta về Vân Châu.”
Hắn sửng sốt một chút: “Về Vân Châu gì?”
Từ một năm rưỡi , từ Vân Châu đón nàng tới kinh thành, gần như nàng nhắc tới Vân Châu bao giờ.
“Ta trở về.”
Nàng chủ động dắt lấy tay , ngón tay xen khe hở ngón tay , cùng mười ngón tay đan , một đôi con ngươi mang theo vài phần khẩn cầu: “Được ?”
Hắn cả cứng đờ, tim đập nháy mắt mất khống chế, m.á.u dường như sôi trào.
Chữ “Được” đến bên miệng gần như buột miệng thốt .
Lại cố gắng dựa chút lý trí cuối cùng mà khắc chế. Như khỏi vẻ quá dễ chuyện, về nàng chẳng là sẽ tìm cách nắm thóp ?
Lăng Kiêu cưỡng chế sự xao động trong lòng, cổ họng phát khô: “Chờ suy nghĩ một chút.”
Nguyệt Dao giữa mày nhíu chặt, cái gì mà suy nghĩ?
Lăng Kiêu nắm ngược tay nàng, kéo nàng ly cung.
Dọc đường thần sắc lạnh lùng, một lời. Nguyệt Dao cho rằng việc quan trọng, cũng quấy rầy .
Trở trong phủ, nàng đang định thỉnh an lão phu nhân , quấy rầy việc, nàng còn xong kéo phòng, đó ấn lên cửa hôn nàng điên cuồng.
“Muốn Vân Châu? Cầu .”
“A Dao, cầu thái độ của cầu xin.”
Hắn đem tay nàng ấn lên đai lưng của , thanh âm khàn khàn: “Nàng tự tới.”
Nguyệt Dao đỏ mặt căng da đầu chủ động cởi đai lưng của , phát điên đem nàng ấn lên giường lăn lộn một đêm.
Chờ đến đêm khuya, ôm nàng trần trụi, hôn lên giữa mày nàng, thanh âm khàn khàn ôn nhu như nước: “Vì Vân Châu?”
Nguyệt Dao mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh, thần trí rõ, mặt ửng đỏ một mảnh, thể mềm mại sức lực dựa lồng n.g.ự.c , run giọng : “Đi gặp Lăng Thần.”
Lăng Kiêu cả cứng đờ, đôi mày mắt ôn nhu nháy mắt âm trầm, phá vỡ sự ấm áp ái trong màn trướng.
Ngay khoảnh khắc gần như phát tác, thấy nữ nhân trong lòng mê man lẩm bẩm: “Đi cho , gả cho .”
Ánh mắt cứng , con ngươi còn chứa đầy lệ khí rung động một chút, liền tiêu tán hết khói mù.