Hoàng đế vỗ vỗ bàn: “Chính ngươi , hai tháng mới nháo long trời lở đất nhất quyết đòi cưới Khương thị, ồn ào khắp kinh thành. Trẫm là xem ở ngươi đầu vi phạm đại sai như mới ban hôn cho ngươi. Hiện giờ khó khăn lắm chuyện mới qua , ngươi thế mà đầu cùng Gia Mẫn huyện chúa rõ ràng!”
Lăng Kiêu thản nhiên : “Chỉ là nhất thời cứu sốt ruột, để ý quá nhiều.”
“Trẫm thật đúng là nghĩ tới, ngươi còn lương thiện như !” Hoàng đế giận quá hóa , “Mớ cục diện rối rắm của ngươi, trẫm cũng sẽ giúp ngươi thu dọn nữa!”
Lăng Kiêu chắp tay: “Bệ hạ , thần nên bệ hạ nhọc lòng.”
Hoàng đế sửng sốt một chút, thật đúng là nghĩ tới lúc thành thật như . Lần nhất quyết đòi cưới, mười con trâu cũng kéo .
Hắn hiện tại đột nhiên hiểu chuyện, hoàng đế cũng chút bất ngờ.
Hoàng đế hồ nghi hỏi: “Vậy ngươi tính toán thế nào?”
“Thần tính toán bồi thường thêm cho Gia Mẫn huyện chúa một ít của hồi môn.”
Hoàng đế sửng sốt một chút, phản ứng đây, mắng to: “Ngươi đúng là hoang đường! Ngươi đem danh tiết của đều hủy hoại, ngươi còn mặt mũi tặng xuất giá?”
Thái tử ở bên cạnh mà kinh hãi, hướng Lăng Kiêu nháy mắt.
Lăng Kiêu hề phản ứng, thanh âm vẫn như cũ bình tĩnh: “Vốn dĩ cũng chỉ là vô tâm thôi. Chu gia là dòng dõi thư hương, Chu đại nhân cũng là sáng suốt, sẽ quá mức để ý. Nếu thể bồi thường của hồi môn phong phú, tự nhiên cũng thể tiêu trừ ngăn cách.”
Hoàng đế giữa mày giật thình thịch, hắc mặt: “Cho nên ý của ngươi là, tính toán phụ trách?”
“Thần thê thất, huống hồ việc vốn chính là ngoài ý , thần cùng Gia Mẫn huyện chúa bất luận tư tình gì, gì đến phụ trách?” Lăng Kiêu ngước mắt, đón nhận ánh mắt xem kỹ của hoàng đế.
Hoàng đế chọc tức suýt nữa ngất , khó trách Tào Trúc Tâm sáng sớm vì chuyện mà tiến cung lóc.
Hoàng đế hít sâu một , về phía Tào Trúc Tâm: “Biện pháp giải quyết của Lăng hầu, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tào Trúc Tâm quỳ rạp mặt đất, nước mắt bỗng chốc lăn xuống: “Thần nữ tuy xuất hèn mọn, nhưng cũng là yêu quý danh tiết. Nếu bắt thần nữ thanh danh hủy mà gả nhà chồng, nhà chồng hổ thẹn, thần nữ thà rằng tự sát!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-329.html.]
Hoàng đế đều cảm động, cảm khái gật đầu: “ là một trinh tiết liệt nữ.”
Lại mắt lạnh quét về phía Lăng Kiêu: “Nữ tử trinh liệt như thế, là công, trẫm tự nhiên thể trơ mắt nàng chịu c.h.ế.t. Nàng cũng , dù Hầu phủ cũng . Dù trong phủ của ngươi hiện giờ cũng thất gì, con cái cũng , nhiều thêm thất vì phu nhân của ngươi san sẻ việc con cái cũng .”
Lăng Kiêu liễm mắt, giấu một tia lệ khí dâng lên nơi đáy mắt, chắp tay: “Thần sẽ xử lý thỏa đáng, để bệ hạ lo lắng.”
Hoàng đế thấy hiếm khi thái độ thành thật, cho rằng suy nghĩ cẩn thận, liền cũng thêm nữa, gật gật đầu: “Việc cứ như , đều lui .”
“Vâng.”
Lăng Kiêu xoay , bước nhanh khỏi Hàm Nguyên Điện, ánh mắt âm u.
Tào Trúc Tâm cũng từ mặt đất bò dậy, cáo lui . Chỉ là trong lòng vẫn mạc danh bất , rõ ràng Lăng hầu đáp ứng chuyện .
Nàng chút tâm thần yên ngoài, đề phòng ngước mắt, thấy một đạo ảnh cao ráo khoanh tay ở ngoài điện.
Một huyền y tay bó thẳng thớm, tóc vấn bằng quan bạc, bóng dáng vĩ ngạn cũng khí thế lạc.
Nàng trong lòng sợ hãi, hướng tới, cẩn thận lê bước chân qua.
Hắn tiếng bước chân đầu , ánh mắt lạnh lẽo dừng nàng.
Nàng hô hấp cứng , sợ hãi : “Hầu gia, đang đợi ?”
Lăng Kiêu ngữ khí lãnh đạm: “Chu gia bên ngươi nếu lo lắng bọn họ so đo, thể giúp ngươi tìm một mối hôn sự xa gả ở Giang Nam, vùng đất giàu và đông đúc thể diện của danh môn vọng tộc. Bên cũng sẽ chuyện danh tiết của ngươi tổn hại.”
Tào Trúc Tâm sắc mặt cứng đờ, đỏ hoe mắt: “Ta, chỉ là sợ hãi, sợ hãi giấu bí mật, nữ tử thất tiết vốn chính là…”
Lăng Kiêu lười những lý do thoái thác về trung trinh liệt nữ của nàng , trực tiếp đ.á.n.h gãy: “Ngươi dù cũng là huyện chúa bệ hạ phong, chỉ là nghĩ tiến Hầu phủ khỏi ủy khuất ngươi. Ngươi xác định nghĩ kỹ ?”