Nguyệt Dao cảm nhận xe ngựa khởi hành, cái cảm giác lắc lư chòng chành thích hợp để ngủ. Nàng theo thói quen cọ cọ đầu, dường như tìm một vị trí thoải mái hơn, đưa tay quờ về phía , quờ .
Lông mi nàng run rẩy, mơ mơ màng màng tỉnh giấc.
Mở mắt , liền thấy một khuôn mặt trái xoan phóng đại.
Hoài Ninh dí sát mặt nàng, mắt chớp nàng: “Nàng tỉnh ?”
Nguyệt Dao hít một lạnh, giật nảy , vội lùi về .
“Công chúa đến lúc nào ?”
Hoài Ninh bóc một múi quýt đưa đến bên miệng nàng: “Tới nửa canh giờ , thấy nàng đang ngủ nên ồn. Nàng tỉnh là , sắp chán c.h.ế.t đây .”
Múi quýt đưa đến tận môi, Nguyệt Dao há miệng ăn, lúc mới chống tay dậy khỏi nệm.
Hoài Ninh nhét một miếng bánh hoa miệng : “Sáng sớm tinh mơ mà nàng mệt lử ? Nguyệt Dao, thể nàng càng ngày càng yếu đấy.”
Nguyệt Dao cứng họng, định giải thích gì đó, nhưng nhớ tới sự hoang đường đêm qua, cảm thấy giải thích còn hơn. Nàng mấp máy môi rốt cuộc cũng gì, chỉ đáp hàm hồ: “Hôm qua ngủ ngon.”
Nguyệt Dao dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, Lăng Kiêu còn trong xe. Nàng vén rèm cửa sổ ngoài, xe ngựa sớm nhập đoàn khởi hành.
Đoàn dài dằng dặc mênh m.ô.n.g tiến về phía .
Xích Ảnh thúc ngựa song song bên xe: “Phu nhân, Hầu gia hộ giá . Nếu phu nhân tìm Hầu gia, tiểu nhân sẽ truyền lời giúp phu nhân.”
Ai thèm tìm ?
“Không cần.” Nguyệt Dao thả rèm xuống.
“Hai cãi ?” Hoài Ninh tò mò hỏi.
Nguyệt Dao bẻ một miếng bánh hoa, rầu rĩ : “Ta nào dám cãi với .”
Hắn bây giờ càng lúc càng quá đáng, Nguyệt Dao càng trốn càng hăng. Nếu cãi với một trận, cuối cùng thể nào cũng thuận lý thành chương lôi lên giường, chịu thiệt vẫn là nàng!
Hoài Ninh gật gù, vẻ nghiêm trọng: “Nói cũng , Lăng Kiêu trị quân cực nghiêm, phàm là kẻ dám chống đối, g.i.ế.c thì cũng lóc thịt. Nguyệt Dao, nàng cẩn thận đấy.”
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-280.html.]
Nguyệt Dao về Lăng Kiêu nữa, vội chuyển chủ đề: “Lần săn xuân vẫn ở Yến Quy Sơn, công chúa còn định săn thỏ ?”
Hoài Ninh , mặt xị xuống: “Đừng nữa, săn thỏ cái gì. Phụ hoàng còn khu săn b.ắ.n nữa kìa. Từ vụ thích khách năm ngoái, Phụ hoàng vốn dĩ cho săn xuân, cầu mãi mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng khu săn bắn, chỉ thể ở vòng ngoài thôi.”
Nguyệt Dao lúc mới nhớ , sáng nay lúc mơ màng xe, nàng hình như Lăng Kiêu lải nhải bên tai, bảo nàng khu săn bắn.
Nhớ năm ngoái, nàng theo công chúa khu săn bắn, tuy chỉ săn thỏ ở vòng ngoài, nhưng ngờ thích khách mai phục từ nhắm trúng, suýt nữa thì mất mạng.
Là Lăng Kiêu cứu nàng.
Khi đó, nàng còn cảm kích , cho rằng ngoài lạnh trong nóng, là .
Nguyệt Dao nhíu mày, thoát khỏi hồi ức, sang công chúa: “Nếu , cũng , an nguy của công chúa quan trọng hơn. Ta rừng đào ở Yến Quy Sơn bây giờ hoa đang nở rộ, chúng thể đến đó chơi, hái cánh hoa đào hương liệu, ủ rượu hoa đào.”
Cái đầu nhỏ vốn đang ủ rũ của Hoài Ninh lập tức ngẩng lên, mắt sáng rỡ: “Được đó!”
Hai lập tức chụm đầu bàn luận về việc hương hoa đào và ủ rượu hoa đào. Đoạn đường gần hai canh giờ, mà cũng thấy gian nan chút nào.
Đến lúc chính ngọ, đoàn đông nghịt cuối cùng cũng lên đến Yến Quy Sơn, hạ trại ở lưng chừng núi.
Xe ngựa dừng , Hoài Ninh và Nguyệt Dao xuống xe.
“Hôm nay là nghỉ ngơi, buổi chiều việc gì, chỉ tối nay ở hành cung tiệc tối. Lát nữa y phục sang tìm nàng, chúng rừng đào chơi.” Hoài Ninh hưng phấn .
Nàng lâu cung, khó lắm mới ngoài chơi, đương nhiên là vui vẻ.
Nguyệt Dao cũng gật đầu: “Lát nữa bảo Xuân Nhi mang cơm trưa theo, chúng tìm một cái đình trong rừng đào để dùng bữa.”
“Ý đó!”
Hai bàn bạc xong xuôi, quyết định xong thì Xích Ảnh tiến lên: “Phu nhân, Hầu gia đang đợi ngài ở lều trại.”
Hoài Ninh lúc mới : “Vậy nàng , lát nữa chúng gặp!”
“Được.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hoài Ninh hưng phấn chạy . Nàng chỉ mong mau mau một bộ y phục nhẹ nhàng để đến rừng đào dạo chơi. Năm ngoái nàng còn chôn một vò rượu ở đó, bây giờ đào lên còn uống .
Ai ngờ lơ đễnh, suýt nữa thì đ.â.m sầm một .