Quan trọng hơn là, ích kỷ nàng từ đường. Bài vị của Lăng Thần vẫn đặt ở đó, nàng nếu từ đường, trong lòng sẽ nghĩ đến , là Lăng Thần?
Ánh mắt Lăng Kiêu cụp xuống, che tia u ám nơi đáy mắt, nhấc chân bước từ đường.
Mấy vị tộc lão chờ sẵn bên trong, thái độ cung kính: “Hầu gia.”
Thân tộc của Lăng gia đều ở Vân Châu. Một tháng Lăng Kiêu cho mời họ đến kinh thành để chứng, cũng tiện cho việc ghi tên Nguyệt Dao gia phả.
Hôn sự tuy gấp gáp, nhưng những quy trình cần đều thể thiếu.
Hắn nàng danh chính ngôn thuận thê tử của .
“Lão phu sửa gia phả cho Hầu phu nhân, mời Hầu gia xem qua.” Tộc lão chút ngượng ngùng, giọng điệu cẩn thận.
Hiện giờ cả tộc Lăng gia đều dựa Lăng Kiêu mà một bước lên mây, dù vị tổ tông chuyện kinh thiên động địa, nhưng ai dám dạy dỗ ?
Lăng Kiêu nhận lấy gia phả xem qua.
Tộc lão lành: “Lúc khi Đại lang còn sống, phu nhân của ngài ghi gia phả là ‘Khương thị’. Gia phả thể sửa đổi, nên lão phu ghi tên Hầu phu nhân, theo ý Hầu gia là ghi thẳng tên huý.”
Thê tử của Lăng Kiêu: Khương Nguyệt Dao.
Người họ Khương thì quá nhiều, trong cuốn gia phả dày cộp của Lăng gia cũng mấy , nhưng Khương Nguyệt Dao thì chỉ một.
Khóe môi Lăng Kiêu khẽ nhếch lên, hàng chữ , tâm trạng vui vẻ thêm vài phần.
Hắn đưa gia phả cho tộc lão, tự cầm ba nén hương, châm lửa, quỳ xuống đệm hương.
Đôi mắt đen láy nặng nề bài vị của Lăng Thần, giọng trầm thấp: “Đại ca yên tâm, Nguyệt Dao bây giờ là phu nhân của , sẽ chăm sóc nàng thật , để nàng bình an vui vẻ.”
Nguyệt Dao ngủ một giấc trời đất tối sầm, lúc mở mắt nữa thì gần hoàng hôn.
Nàng đạp chăn, trở .
“Tỉnh ?”
Lăng Kiêu đang xem công văn bàn bên cửa sổ. Hắn cho dời tấm bình phong , ngẩng đầu là thể thấy nàng.
Nàng thấy Lăng Kiêu tới, liền xoay trong.
Hắn đến bên giường xuống, xoa tóc nàng: “Ta cho dọn cơm nhé? Nàng ngủ cả ngày ăn gì.”
Cũng chỉ buổi sáng uống một chén cháo yến, đó ngủ đến tận bây giờ.
Nguyệt Dao vẫn còn hờn dỗi, vùi nửa cái đầu chăn gấm: “Không cần ngươi lo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-258.html.]
Lăng Kiêu nhíu mày, giọng nàng vẫn còn khàn.
Hắn cầm lấy chén nước mật ong vẫn hâm nóng đặt ở mép giường, đưa qua: “Uống chút nước , thì đau họng.”
“Không uống.”
Sự kiên nhẫn của dần cạn, giọng cũng lạnh vài phần: “Tự nàng uống để đút?”
Nguyệt Dao đột ngột mở mắt , nhưng vẫn c.ắ.n môi để ý đến .
Giằng co hai giây, lên tiếng: “Nàng gì tức là đút?”
Vừa dứt lời, nàng thấy tiếng đặt chén xuống bàn, đó bàn tay to thò trong chăn.
Nàng giật lật chăn thẳng dậy, tức hộc máu: “Ta tự uống!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hắn hừ lạnh một tiếng, thu bàn tay đang thò chăn, cầm lấy chén nhỏ bàn con cạnh giường, đưa đến bên môi nàng.
Nguyệt Dao bưng chén uống một cạn sạch. Nước mật ong ấm áp ngọt ngào trôi qua cổ họng, giọng khàn đặc cũng dễ chịu hơn nhiều.
Nàng bực bội đặt chén xuống, Lăng Kiêu thuận tay nhận lấy, thấy động tác của nàng nhanh nhẹn hơn nhiều, như là hồi phục tinh thần.
Hắn lạnh giọng hỏi: “Ăn cơm là ngủ?”
Nguyệt Dao thấy sự uy h.i.ế.p hề che giấu trong mắt , nghiến răng: “Ăn cơm.”
Hắn cong môi, lệnh một tiếng: “Người , dọn cơm.”
Rất nhanh, các nha mang thức ăn , bày lên bàn tròn ở gian ngoài.
Hắn kéo Nguyệt Dao từ trong chăn , xỏ giày cho nàng.
Bây giờ là đầu tháng ba, nhưng trong phòng ngủ vẫn đặt hai lò sưởi, hệ thống sưởi ngầm cũng đều ấm áp, trong phòng ấm áp dễ chịu. Lăng Kiêu thì cần những thứ , mùa đông khắc nghiệt còn lười dùng lò sưởi, nhưng Nguyệt Dao kiểu cách, sợ lạnh sợ nóng.
Cho nên lúc bố trí Vọng Sơn Lâu phòng tân hôn, lò sưởi cũng thêm .
Trong phòng ấm áp, ăn cơm ngay trong phòng cũng đỡ mặc mấy lớp váy áo phức tạp.
Hắn lấy một chiếc áo choàng lông thỏ khoác lên vai nàng. Lúc thắt dây lưng cho nàng, cúi mắt hình mảnh khảnh của nàng ẩn trong bộ áo ngủ màu trắng rộng, thấp thoáng đường cong phập phồng bên .
Ngón tay đang nắm đai lưng của khựng , ánh mắt tối vài phần, trong đầu hiện lên khung cảnh rực rỡ lớp áo ngủ của nàng.
Nguyệt Dao vốn còn sức cử động, đành mặc kệ nghịch, nhưng đợi một lúc, nàng bỗng cảm thấy khí dần dần gì đó đúng.