Nguyệt Dao mở đôi mắt ngái ngủ, vịn bàn trang điểm dậy. Nàng vốn còn loạng choạng, bỗng nhiên một bàn tay to đỡ lấy eo thon của nàng, một tay siết chặt lấy eo, cứ thế nhấc nàng dựa lòng .
Nàng ngước mắt, chút tức giận đối diện với , đưa tay định đẩy .
Hắn ôm nàng buông: “Còn lề mề nữa là đến trưa đấy, đừng quậy, chúng nhanh về nhanh.”
Nàng tức đến nghẹn họng, ai quậy?!
nàng bây giờ ngay cả sức cãi với cũng , đành ngậm miệng, để mặc ôm ngoài.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lăng Kiêu một tay ôm eo nàng, cho nàng mượn sức, nên nàng đường cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng nàng hề cảm kích!
Đến Phúc Thọ Viên, tới cửa, Nguyệt Dao đẩy tay Lăng Kiêu . Đi một đoạn đường nàng cũng đỡ hơn một chút, tự chống đỡ .
“Mẹ.”
Lâm thị sớm chờ sẵn, thấy họ , mặt vẫn sa sầm.
Lăng Thân một bên, vội chào: “Đại tẩu.”
Lăng Kiêu liếc mắt lạnh lùng qua, Lăng Thân lập tức như líu lưỡi, lúng búng sửa : “Nhị, nhị tẩu.”
Nguyệt Dao như thấy. Nha bưng tới, Nguyệt Dao nhận lấy chén , quỳ xuống mặt Lâm thị, dâng : “Mẹ.”
Lâm thị thấy lúc nàng quỳ xuống, chân run lên một cái, mày nhíu , dường như đoán gì đó, ngẩng đầu trừng mắt Lăng Kiêu.
Lăng Kiêu như chuyện gì: “Nguyệt Dao khỏe, vẫn cố gượng dậy dâng cho . Mẹ nhận của nàng , để nàng về nghỉ sớm.”
Lăng Thân kinh ngạc : “Nhị tẩu đột nhiên khỏe?”
Lâm thị nhảm với tên con trời đ.á.n.h nữa, trừng mắt đứa con út ngốc nghếch của : “Có chuyện của con !”
Lăng Thân rầu rĩ ngậm miệng, ai cũng mắng hết .
Lâm thị nhận lấy Nguyệt Dao đưa, uống một ngụm, như chấp nhận phận mà hít sâu một , lấy một chiếc vòng ngọc đưa cho nàng: “Sau con với Nhị Lang hãy sống với cho .”
Cái thằng trời đ.á.n.h bà quản nổi, đành thôi.
Nguyệt Dao c.ắ.n cắn môi, nhẹ giọng đáp: “Vâng ạ.”
Lâm thị thấy sắc mặt nàng mệt mỏi, cũng khó, càng thấy tên con trai khốn kiếp , liền xua tay: “Về .”
“Cảm ơn .”
Nguyệt Dao lảo đảo dậy, Lăng Kiêu đưa tay đỡ lấy nàng, Lâm thị: “Vậy chúng con về .”
Lâm thị hừ lạnh một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-257.html.]
Lăng Kiêu đỡ Nguyệt Dao ngoài.
Vừa khỏi Phúc Thọ Viên, thấy nàng càng lề mề, cũng mất kiên nhẫn, dứt khoát bế ngang nàng lên.
Nguyệt Dao giật nảy , lập tức đ.ấ.m : “Ngươi gì ?! Thả xuống! Để thấy…”
Người hầu xung quanh thấy đều sợ hãi vội cúi đầu.
“Nhìn thấy thì ? Ta bế phu nhân của , về sớm nàng cũng ngủ sớm.” Lăng Kiêu thản nhiên .
Mặt Nguyệt Dao đỏ bừng lên. Gương mặt nhỏ nhắn buổi sáng còn yếu ớt tái nhợt, giờ thêm vài phần quyến rũ mê .
Hắn đè tay nàng , thấp giọng: “Đừng quậy nữa, thì về chúng cùng ngủ.”
Mặt Nguyệt Dao cứng đờ, hận đến nghiến răng nghiến lợi trừng , nhưng dám giãy giụa nữa.
Đồ cầm thú !
Lăng Kiêu thấy nàng ngoan ngoãn, còn bịt tai trộm chuông vùi đầu n.g.ự.c , sợ thấy mặt, khỏi cong môi. Chống đỡ mặt thì khác nàng là ai ?
Hắn bế nàng về Vọng Sơn Lâu, đặt lên giường. Nguyệt Dao lập tức chui tọt trong chăn, đề phòng .
Hắn liếc nàng một cái, nàng nông nỗi , còn thể gì ? Hắn cầm thú.
Hắn xoa xoa tóc nàng: “Ta bảo nha mang cho nàng một chén yến huyết, ăn chút , thì đói bụng ngủ ngon.”
Nguyệt Dao xoay , vùi đầu chăn, thèm để ý đến .
Tâm trạng vui vẻ, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu nàng: “Lát nữa về với nàng.”
Kỳ nghỉ bệnh của kết thúc, còn ở nhà ba ngày, thể ở cùng nàng.
Nguyệt Dao gì, cũng giận. Đêm qua ăn no , sự kiên nhẫn của tăng vọt, khó chuyện gì khiến vui.
Hắn dậy ngoài, dặn Xuân Nhi nhất định để nàng ăn xong mới ngủ, mới rời .
Tân nương về nhà, ngoài việc dâng cho trưởng bối, còn một việc quan trọng.
Vào từ đường.
Nguyệt Dao từng từ đường Lăng gia, nhưng khi đó vì .
Bây giờ việc , là ghi tên gia phả.
Hắn chuyện với nàng. Nàng đêm qua mệt lả, thể gắng gượng dâng cho Lâm thị là dễ dàng, nàng vướng bận bởi mấy việc vặt .