Trương viện phán , liếc mắt Khương Nguyệt Dao: “Phu nhân cứ chăm sóc một lát, nhất là dùng khăn ướt lau cho Hầu gia để hạ nhiệt. Lão phu xem t.h.u.ố.c hạ sốt sắc xong .”
“Hay là để Kiếm Sương…”
“Tên nhóc đó là luyện võ, thô tay thô chân, lão phu yên tâm. Hôm nay nếu chăm sóc chu đáo, Hầu gia cũng sẽ đột nhiên phát sốt cao. Chuyện rốt cuộc liên quan đến tính mạng của Hầu gia, chắc hẳn phu nhân cũng dám sơ suất nhỉ?”
Ánh mắt Nguyệt Dao khựng , rốt cuộc cũng gật đầu: “Trương viện phán .”
Trương viện phán nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc vội vàng rời .
Ngay khoảnh khắc bước khỏi phòng ngủ, ông mới thở phào một thật dài, lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trán, nhịn mà lắc đầu: “Tạo nghiệt mà.”
Nguyệt Dao Trương viện phán rời , mím môi, cuối cùng vẫn hít sâu một , vắt khăn ướt trong chậu cho ráo bớt nước, đó đến mép giường xuống, lau mặt cho .
Hắn vẫn nhắm nghiền mắt, như đang hôn mê, nhưng giọng khàn khàn lẩm bẩm mớ: “A Dao.”
Bàn tay cầm khăn của Nguyệt Dao khựng một chút, cơn tức giận và phiền muộn đầy ắp trong lòng dường như bỗng nhiên còn chỗ nào để trút .
Hắn đ.á.n.h một trăm trượng trong cung, con ngày thường kiêu ngạo ai bì nổi, giờ đây yếu ớt ở đây, thái y còn thể nguy hiểm đến tính mạng.
Vì nàng mà chịu tội như , thật sự đáng giá ?
Nguyệt Dao cụp mắt xuống, lặng lẽ tiếp tục dùng khăn ướt lau mặt cho .
Hàng mi run rẩy, mở bừng mắt.
Nguyệt Dao vội : “Ngươi tỉnh ?”
Hắn thấy nàng, thoáng ngẩn ngơ: “Sao nàng tới đây?”
Giọng chút khàn khàn, Nguyệt Dao rót cho một chén nóng, đưa tới.
“Ngươi đột nhiên sốt cao, Trương viện phán cũng sợ hãi, vết thương của ngươi quá nặng, tình huống như thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Kiếm Sương cho đến báo , liền chạy tới.”
Nàng đưa qua, nhận, Nguyệt Dao nghĩ chắc là vết thương lưng đau đến nhấc nổi cánh tay, liền đưa chén đến bên môi, đút cho uống.
Hắn men theo tay nàng uống một ngụm. Nàng vì để tiện hơn, nên ngón cái cầm chén đặt gần miệng ly, môi của lướt qua ngón cái mảnh khảnh của nàng, cảm giác ấm áp truyền đến, ngón tay Nguyệt Dao run lên, vội rụt một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-237.html.]
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
ngước mắt , sắc mặt vẫn yếu ớt như cũ, đôi mắt đen láy về phía nàng, hề chút d.ụ.c vọng nào.
Chắc là cẩn thận.
Hắn cụp mắt xuống, giọng mang theo vài phần uể oải: “Để Kiếm Sương chăm sóc là , nàng cần tới . Ta trong lòng nàng oán , cần miễn cưỡng bản .”
Bàn tay cầm ly của Nguyệt Dao siết chặt, nàng mím môi đặt chén lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường: “Trương viện phán ngươi đột nhiên sốt cao chính là vì chăm sóc . Vết thương của ngươi quá nặng, mấy ngày nay vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm, Kiếm Sương cẩn thận như .”
Khóe môi Lăng Kiêu khẽ nhếch lên một cách khó phát hiện, đôi mắt đen láy nàng, mang theo vẻ quan tâm: “Vậy chẳng nàng sẽ mệt lắm ?”
Nguyệt Dao kỳ quái liếc một cái, cứ như nhập hồn , bỗng nhiên “chu đáo” một cách khó hiểu.
“Không mệt.” Nàng lí nhí .
Trương viện phán thẳng mặt nàng như , nàng còn thể từ chối ?
Huống hồ, chịu một trăm trượng , cũng là vì nàng.
Nếu thật sự vì chuyện mà xảy bất trắc gì, nàng mới thật sự trở thành tội nhân thể tha thứ của Lăng gia.
Kiếm Sương bưng chén t.h.u.ố.c , thấp giọng : “Phu nhân, t.h.u.ố.c sắc xong.”
Nguyệt Dao nhận lấy, Kiếm Sương lập tức lui .
“Đây là t.h.u.ố.c hạ sốt, ngươi uống ngủ tiếp .”
Nguyệt Dao quen với việc đút thuốc, nàng múc một muỗng thổi cho nguội bớt, nhiệt độ liền đưa đến bên môi .
Lần chắc là thật sự thương nặng, còn vẻ bắt bẻ như nữa, nàng đút một muỗng uống một muỗng, ngoan ngoãn lạ thường.
Nguyệt Dao bỗng nhiên nhíu mày, dùng từ hình dung là nhỉ?
Đút xong thuốc, Nguyệt Dao dùng khăn ướt lau mặt cho , dùng tay sờ trán , phát hiện còn nóng nữa.
Trái tim treo lơ lửng của nàng thoáng hạ xuống.
Lúc là đêm khuya, Lăng Kiêu nhắm mắt , dường như ngủ . Nguyệt Dao cũng chống đỡ nổi cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt nặng trĩu, gục đầu xuống cạnh giường ngủ .