Lăng Kiêu thần sắc thong dong: “Bệ hạ hậu đãi thần, thần tất nhiên rõ. Những điều Bệ hạ lo lắng, cân nhắc, thần cũng sớm suy tính. cả đời của thần, bất luận thế nào cũng thể từ bỏ Khương thị. Bệ hạ là hoàng đế, cũng tư tâm và thiên vị, thần cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử.”
Ánh mắt hoàng đế cứng .
“Thần mười bốn tuổi nhập ngũ, chinh chiến nửa đời, những gì cầu mong đơn giản là vì Bệ hạ, vì giang sơn, vì nhà. khi gặp Khương thị, thần mới thứ mưu cầu cho chính .”
Nửa đời chìm trong c.h.é.m g.i.ế.c tàn khốc và âm mưu quỷ kế, trái tim sớm lạnh như băng, tựa như một cái xác sống lạnh lùng, cô quạnh và hờ hững trôi nổi thế gian .
Cho đến khi gặp Khương Nguyệt Dao. Nàng quỳ gối mặt , sống lưng thẳng tắp, mặc cho mũi đao của lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh, đôi mắt rõ ràng sợ hãi, nhưng tràn ngập vẻ quyết tuyệt sợ hãi.
Nàng luôn luôn sống động, tươi , cho dù là đôi mắt căm hận khi nàng , cũng dường như lấp lánh ánh sáng rực rỡ, dụ dỗ trầm luân.
Chỉ cần nàng ở bên cạnh , chỉ cần nàng vẫn còn thể về phía , là hận là yêu, là vui là giận, đều vui vẻ chịu đựng.
Sắc mặt hoàng đế dần dần ngưng trọng, trầm giọng mở miệng: “Nếu trẫm tứ hôn cho ngươi, triều đình e là sẽ yên, đám ở Ngự Sử Đài đặc biệt sẽ chịu bỏ qua, rốt cuộc chuyện trái với luân thường, thể dung thứ! Nếu chuyện êm xuôi, trẫm chỉ thể trừng trị ngươi, ngươi nghĩ kỹ ?”
Giọng Lăng Kiêu bình tĩnh: “Thần nghĩ kỹ.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hoàng đế nặng nề thở một , gương mặt thoáng hiện lên vẻ già nua: “Truyền trẫm ý chỉ, Lăng Hầu tổn hại nhân luân, tư thông với chị dâu, phạt bổng lộc một năm, trượng trách một trăm! nghĩ đến thanh danh Khương thị hủy, vì bảo mặt mũi Lăng gia, trẫm liền tứ hôn Khương thị cho ngươi.”
Hắn chắp tay, khi ngước mắt lên nữa, đôi mắt đen ánh lên vẻ sắc bén tùy ý: “Thần, tạ Bệ hạ tứ hôn!”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng thật mạnh: “Chính ngươi xuống lãnh phạt !”
“Tạ Bệ hạ.” Lăng Kiêu nữa chắp tay, đó dậy rời khỏi đại điện.
Cao công công lau mồ hôi túa trán, vội đuổi kịp bước chân Lăng Kiêu lui ngoài.
Ra khỏi đại điện, Lăng Kiêu liền xoay , vén áo quỳ xuống ngay ngoài điện, thần sắc lạnh lùng: “Hành hình .”
Cao công công sợ tới mức vội né sang một bên, run rẩy : “Vâng, !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-230.html.]
Sau đó ông hắng giọng: “Hành hình!”
Hai tiểu thái giám cầm gậy trượng bước lên phía .
Cao công công chằm chằm bọn họ, nhấn giọng dặn dò: “Bệ hạ chỉ, mệnh Lăng Hầu chịu hình một trăm trượng, để răn đe, việc thiên tư.”
Bốn chữ cuối cùng, Cao công công cố ý nhấn giọng thật nặng, dường như ngụ ý.
Hai tiểu thái giám liếc , vội : “Nô tài hiểu rõ!”
Hai tiểu thái giám cầm gậy trượng đến bên cạnh Lăng Kiêu, một trái một ngay ngắn, khom với Lăng Kiêu một cách ngượng ngùng: “Hầu gia, nô tài đắc tội.”
Sau đó cầm lấy gậy trượng, hai phiên giơ gậy, cao cao giơ lên, vung mạnh xuống, quất lên tấm lưng kiên nghị của .
Những kẻ thể tồn tại trong cung, ai cũng là tinh ranh. Lời dặn dò của Cao công công, rõ ràng là Bệ hạ yêu cầu trừng trị Lăng Hầu mặt để cho thiên hạ một lời công đạo, cho nên phần ngoài mặt thể thiếu, nhất định “trừng phạt thật nặng”.
Bệ hạ thể nỡ để Lăng Hầu thật sự chịu một trăm trượng? Lỡ đ.á.n.h hỏng thì ?
Cho nên trận đòn , chỉ cần trông vẻ nặng là .
Hai tiểu thái giám đều là những tay dùng hình lão luyện trong cung, đ.á.n.h nặng nhẹ thế nào, đều do bọn họ tùy ý nắm bắt. Trượng hình trông thì vẻ vung lên mạnh, nhưng kỳ thực lúc hạ xuống, bọn họ ngầm giảm ba phần lực đạo.
Lăng Kiêu tuy quỳ gối ngoài điện, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, gậy trượng đ.á.n.h xuống , đến mày cũng nhăn một chút.
Cao công công bên cạnh mà kinh hãi, đếm trượng, thấy một trăm trượng gian nan đến thế?! Lỡ như lực đạo khống chế , thật sự đ.á.n.h cơ sự gì, Bệ hạ chẳng sẽ lột da ông ?
Cao công công lau mồ hôi trán, một trăm trượng thà để ông chịu còn hơn.
Gậy nối tiếp gậy hạ xuống, ước chừng qua non nửa canh giờ, trượng hình rốt cuộc cũng kết thúc.
Cao công công vội tiến lên đỡ: “Hầu gia, đ.á.n.h xong một trăm trượng.”