Lúc tin nàng thật lòng với , nên bề kìm nén, một lòng chỉ cho nàng những điều nhất, vì tương lai của bọn họ mà tính toán sắp xếp, lòng tràn đầy mong đợi nàng ở kinh thành chờ về nhà.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Kết quả nàng đầu liền theo Mạc Tử Khiêm bỏ trốn.
Sau ở Định Châu, vì nàng mà đỡ kiếm, thấy sự áy náy trong mắt nàng, tưởng rằng rốt cuộc nàng cũng mềm lòng.
Kết quả, tối hôm đó nàng liền tự tay bưng cho chén t.h.u.ố.c mê dược.
Mỗi khi cho rằng bọn họ lẽ còn cơ hội, nàng chắc chắn sẽ đ.â.m cho một nhát d.a.o thật hiểm, khiến đau đớn c.h.ế.t!
Nguyệt Dao nắm cổ tay đến phát đau, dường như xương cốt đều sắp gãy nát, sát khí bao trùm lấy nàng, tựa hồ ngay giây tiếp theo liền bóp nát cổ nàng.
Nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng, nàng cứng đờ, đôi mắt kìm mà ửng đỏ: “Ta thật sự …”
Mạc Tử Khiêm vội vàng tiến lên ngăn cản, tức giận : “Ta liên quan đến nàng , là tự đến tìm nàng. Huống hồ nàng là chị dâu của ngươi, ngươi thể đối xử với nàng như !”
Hai chữ “chị dâu” đập tai , ngọn lửa giận trong lồng n.g.ự.c Lăng Kiêu nháy mắt thể kiềm chế nữa. Tay đang nắm cổ tay Nguyệt Dao kéo mạnh về phía , tay trái tung một chưởng đẩy , đ.á.n.h thẳng n.g.ự.c Mạc Tử Khiêm.
Mạc Tử Khiêm lảo đảo lùi mấy bước, mãi đến khi lưng đụng tủ, mới khó khăn lắm vịn tủ vững, ôm lấy ngực, khóe miệng trào một vệt m.á.u tươi.
Ánh mắt Lăng Kiêu vẫn âm u như cũ, giọng sâm sẩm lạnh thấu xương: “Ngươi là cái thá gì, mà cũng đến lượt ngươi che chở cho nàng?”
Mạc Tử Khiêm ôm ngực, há miệng, phát hiện cổ họng dường như m.á.u tươi lấp kín, căn bản nên lời.
Đồng tử Nguyệt Dao co rụt , sắc mặt trắng nhợt, vội vàng tiến lên đỡ : “Mạc công tử!”
mới một bước, Lăng Kiêu nắm chặt cổ tay kéo giật trở .
“Nàng quả thực quan tâm .” Giọng âm lãnh.
Nguyệt Dao gắt gao trừng mắt , thể nhịn nữa: “Ta lặp nữa, và Mạc Tử Khiêm trong sạch, chúng sai bất cứ điều gì! Mặc dù thật sự tội, cũng đến lượt ngươi phán xét ! Ngươi dựa cái gì mà đối xử với như ? Ngươi nếu thật sự cảm thấy cùng tư tình, ngươi cứ việc đem giao cho Lão phu nhân, nên xử trí thế nào đều nhận!”
Ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Ta xứng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-222.html.]
Nguyệt Dao c.ắ.n răng, cả cứng đờ, nhưng vẫn cứng cổ đón nhận ánh mắt âm trầm của : “ , ngươi xứng!”
Nguyệt Dao giãy cổ tay, hất tay , nhưng năm ngón tay như gọng kìm sắt, gắt gao kẹp chặt cổ tay nàng, khiến nàng căn bản thể giãy thoát.
Nàng giận dữ ngước mắt trừng , cơ thể sợ hãi theo bản năng khiến đôi mắt nàng kìm mà ửng đỏ, nhưng nàng vẫn cứng cổ hề ý lùi bước.
Nàng chịu đủ !
Cùng lắm là cá c.h.ế.t lưới rách, nàng cũng tiếp tục đối phó với nữa!
Cái bẫy ngày hôm nay, điều Trần Thi Vận đơn giản là nàng mất hết danh dự, từ đây Hầu phủ đuổi , Lăng Kiêu chán ghét, thậm chí, g.i.ế.c c.h.ế.t.
Nếu như , chi bằng kết thúc một cho xong!
Ánh mắt sững , cái bộ dạng sợ gì cả, phân rõ ranh giới với , ngọn lửa giận trong lồng n.g.ự.c càng cháy càng vượng, gần như thiêu trụi lý trí của .
khi ánh mắt chạm đến đôi mắt ửng đỏ của nàng, trái tim đau nhói một chút.
Không khí nháy mắt rơi bế tắc, căn phòng nhỏ hẹp chìm một mảnh tĩnh mịch.
Hắn chằm chằm mắt nàng vẫn âm u như cũ, nhưng sắc mặt dần dần bình tĩnh trở .
Hắn rõ ràng thu bộ khí thế sát phạt đầy áp bức, nhưng hiểu , Nguyệt Dao ngược cảm thấy bộ dạng lúc của càng thêm đáng sợ, sống lưng đều dâng lên một luồng lạnh vô cớ.
Hắn nắm chặt cổ tay nàng xoay bỏ .
Nàng dùng sức giãy tay , hề tác dụng, chỉ thể lôi xềnh xệch.
Đi tới cửa, bước chân dừng một chút, đôi mắt âm u quét trở , chằm chằm Mạc Tử Khiêm: “Ở yên đây, trong vòng nửa canh giờ phép bước khỏi cửa một bước, nếu , nhất định khiến ngươi c.h.ế.t chỗ chôn.”
Mạc Tử Khiêm vẫn đang gắng gượng dựa tủ, khóe môi vương máu, mặt còn chút huyết sắc, chỉ một đôi mắt, tràn đầy căm hận.
Lăng Kiêu chút để ý, đời hận nhiều đếm xuể, thêm một nhiều, bớt một ít. Đều là đám vô dụng, hận thì ?