Tên tiểu thái giám đang lời hung ác bỗng nhiên cảm thấy cổ tay thứ gì đó đập trúng, một cơn đau buốt ập tới, lập tức buông tay Nguyệt Dao . Ngay đó, tiếng ngọc bội rơi xuống đất vỡ tan vang lên, lanh lảnh chói tai.
Nguyệt Dao sững sờ, đầu , liền thấy Lăng Kiêu mặt âm trầm bước .
“Nháo nhác cái gì?!” Hắn quát lên một tiếng.
Khí thế sát phạt của ập tới, đừng là tên tiểu thái giám, ngay cả hai bà tử kiêu ngạo cũng sợ đến dám cử động.
Tên tiểu thái giám vội vàng quỳ rạp xuống đất, tố cáo : “Hầu gia, nô tài chỉ là phụng mệnh đến lấy minh châu Bệ hạ ngự tứ. Vừa , đông sương một nam nhân lẻn , nô tài lo lắng là thích khách, sợ sẽ uy h.i.ế.p đến an nguy của Lăng Đại phu nhân, cho nên mới xem, ai ngờ Lăng Đại phu nhân tìm cách thoái thác cho bọn nô tài , nô tài thật sự lo lắng nên mới xông điều tra!”
Tên tiểu thái giám rõ ràng chuẩn từ , một tràng lý do nhanh lưu loát, mặt còn nở nụ nịnh nọt: “Hầu gia, nô tài nghi ngờ gã đàn ông đang trốn tấm bình phong , Hầu gia nếu tin, lục soát là ngay!”
Lăng Kiêu liếc tấm bình phong thêu , liền bên trong quả thực giấu , mà bóng dáng quen thuộc đó, đại khái cũng đoán là ai.
Ánh mắt âm u thẳng Khương Nguyệt Dao, lệ khí quanh cuồn cuộn bốc lên, còn đáng sợ hơn cả ác quỷ từ luyện ngục bò lên.
Nguyệt Dao hô hấp cứng , sắc mặt trắng bệch. Lần nàng thấy bộ dạng của , là ở Kỳ Châu, thương thuyền của Mạc gia.
Cơn ác mộng đeo bám nàng mấy tháng, giờ phút chợt tái hiện, nàng run rẩy, gần như dám tưởng tượng khi lục soát Mạc Tử Khiêm, kết cục của nàng sẽ t.h.ả.m khốc đến mức nào.
“Ta …”
Lời biện giải nghẹn ở cổ họng, dường như đều trở nên vô cùng giả dối.
Hắn vốn dĩ vẫn luôn cảm thấy nàng và Mạc Tử Khiêm tư thông, hiện giờ nàng và Mạc Tử Khiêm cùng xuất hiện trong sương phòng , thể tin lời nàng?
Tên tiểu thái giám vội rèn sắt khi còn nóng: “Hầu gia, , chỉ cần lục soát là ! Nô tài khẳng định, tấm bình phong nhất định… A!”
Tiểu thái giám bỗng nhiên kêu t.h.ả.m một tiếng, ngay đó cả bay văng , đập bức tường đối diện, ngã mạnh xuống đất, phun một ngụm m.á.u tươi.
Căn phòng vốn đang ầm ĩ, nháy mắt rơi tĩnh mịch. Tên tiểu thái giám miệng đầy máu, mở miệng là m.á.u trào , căn bản câu nào, chỉ thể kinh hãi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-221.html.]
Sắc mặt Nguyệt Dao cứng đờ, tái mặt Lăng Kiêu. Sắc mặt Lăng Kiêu vẫn âm trầm như cũ: “Đều cút ngoài cho !”
Hai bà tử sợ đến run lẩy bẩy, bắp chân nhũn , run rẩy chạy ngoài.
Cửa phòng “Rầm” một tiếng đóng , Nguyệt Dao đầu tiểu thái giám ngã đất, lúc trợn trừng mắt, sắc mặt thống khổ mà dữ tợn, còn động tĩnh, c.h.ế.t .
Nguyệt Dao đầu , đối diện với đôi mắt âm u của Lăng Kiêu, sắc mặt càng tái nhợt thêm vài phần.
Phảng phất như đáng c.h.ế.t tiếp theo, chính là nàng.
Hắn tiện tay chộp lấy cái nắp chén bàn, ném mạnh , nắp chén đập khung bình phong bên cạnh, tấm bình phong loảng xoảng đổ ập xuống.
Làm lộ bóng dáng của Mạc Tử Khiêm.
Sắc mặt Lăng Kiêu nháy mắt âm trầm đến cực điểm, ánh mắt lạnh lẽo về phía Khương Nguyệt Dao, phảng phất như khiến nàng vạn tiễn xuyên tâm.
Mạc Tử Khiêm lập tức : “Không liên quan đến chuyện của nàng , là tin lời đồn, tự ý đến tìm nàng.”
Hắn mặt âm trầm tiến gần nàng, m.á.u trong nàng như đông cứng , ánh mắt hoảng loạn: “Ta chỉ là cùng Công chúa đến đây xem minh châu, Công chúa đột nhiên rời , bảo ở đây chờ. Sau đó cửa khóa, Mạc Tử Khiêm liền tới.”
Hắn lạnh: “Vậy ?”
Trái tim Nguyệt Dao như siết chặt, cứng đờ biện giải: “Mạc Tử Khiêm hãm hại, ngài cũng chỉ là cứu , ngờ rơi bẫy của khác.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đôi mắt âm u của khóa chặt nàng, giọng cố nén bình tĩnh, nhưng lộ sự lạnh lẽo khó thể kiềm chế: “A Dao, nàng cảm thấy còn nên tin nàng nữa ?”
Ánh mắt nàng cứng .
Hắn một tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lòng , ép nàng thẳng đôi mắt âm u của : “Ta tin tưởng nàng hết đến khác, còn nàng thì lừa gạt hết đến khác.”