nàng đầu tiên thấy viên lớn như , cái tráp chạm rỗng hoa văn, từ bên ngoài thể mơ hồ thấy bên trong, một viên minh châu cực lớn lộng lẫy, màu sắc vô cùng .
“Cho xem!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tiểu thái giám khó xử : “Vương gia bảo nô tài cất đông sương, Công chúa đừng khó nô tài…”
“Ta chỉ xem một chút thôi mà, hoàng nào nhỏ mọn như , một viên minh châu thôi mà, mà xin thì cũng sẽ cho .” Hoài Ninh phục.
Chẳng qua hiện tại Hiến Vương đang đại hôn, bận túi bụi, nào rảnh vì chút chuyện nhỏ mà gặp Hoài Ninh?
Tiểu thái giám lúc mới miễn cưỡng : “Bên ồn ào phức tạp, thật sự tiện mở tráp cho Công chúa xem minh châu. Công chúa nếu xem, là mời Công chúa theo nô tài đến đông sương? Nếu Công chúa xem mà thích, ngày mai nô tài sẽ bẩm báo với Vương gia, để Vương gia đem viên ngọc tặng cho Công chúa.”
Ánh mắt Hoài Ninh sáng lên: “Được!”
Hoài Ninh kéo Nguyệt Dao: “Vừa minh châu xem ở chỗ tối mới , xem ánh mặt trời ngược gì đặc biệt. Viên minh châu lớn như cũng mới thấy đầu, nhất định vô cùng!”
Nguyệt Dao còn kịp phản ứng, Hoài Ninh kéo .
May mà đông sương cũng xa, khỏi hoa viên là đến.
Tiểu thái giám đặt minh châu trong phòng, đóng cửa chính và cửa sổ , mở hộp , viên minh châu cực lớn nháy mắt tản ánh sáng lung linh.
“Đẹp thật.” Ngay cả Nguyệt Dao cũng kìm mà đến ngẩn ngơ, “Giống như ánh trăng .”
Hoài Ninh vỗ n.g.ự.c : “Nếu thể xin viên ngọc từ hoàng , sẽ tặng ngươi!”
“Không cần…”
Còn xong, bỗng nhiên tiếng gõ cửa.
“Vào .” Hoài Ninh .
Một tiểu cung nữ vội vàng , là Thải Vi, cung nữ bên cạnh Hoài Ninh: “Công chúa, Hoàng hậu nương nương đang tìm Công chúa, là chuyện quan trọng dặn dò.”
Hoài Ninh lời liền như lâm đại địch: “Mẫu hậu tìm gì?”
Nhất định là vì chuyện hôn sự của nàng.
“Nô tỳ cũng , Công chúa mau ạ.” Thải Vi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-218.html.]
Hoài Ninh đành buồn bã đồng ý: “Biết .”
Nàng đầu với Nguyệt Dao: “Ngươi ở đây đợi một chút, còn xem đủ , lập tức , viên minh châu vui thật đó!”
“ mà…”
Hoài Ninh nhanh như chớp chạy ngoài, chỉ nghĩ mau mau ứng phó cho xong vài câu .
Tiểu thái giám liền với Nguyệt Dao: “Hay là Đại phu nhân ở đây nghỉ tạm một lát. Đông sương vốn dĩ để , hôm nay là vì Vương gia đại hôn, nhà kho đều quà tặng chất đầy, lễ vật Bệ hạ ngự tứ tiện để chung với những thứ khác, cho nên mới bảo nô tài dời đến sương phòng , để tránh ở nhà kho va đập. Phu nhân ở đây nghỉ một lát, chờ Công chúa cùng thưởng thức minh châu cũng .”
Tiểu thái giám dứt lời, liền xoay vội vã lui .
Nguyệt Dao nhíu mày, luôn cảm thấy gì đó . Đây dù cũng là Hiến Vương phủ, Lăng gia, Công chúa thể lung tung, chứ nàng thì .
Suy nghĩ một lát, nàng vẫn tránh xa viên minh châu, về phía cửa, kéo cửa ngoài.
Ai ngờ mới kéo cửa, bỗng nhiên phát hiện kéo .
Nàng kéo cửa nữa, vẫn hề nhúc nhích.
“Người !” Nàng đập đập cửa, ai trả lời, ngược còn thấy tiếng then cài cửa rung động bên ngoài.
Sắc mặt nàng đột biến, lập tức sang cửa sổ, đẩy mạnh, cửa sổ cũng đóng cứng!
Mạc Tử Khiêm vẫn hỉ đường xem lễ. Hiến Vương đại hôn, đến đều là những nhân vật tai to mặt lớn trong kinh, hiện giờ phận thấp kém, căn bản cũng ảnh hưởng gì.
Hắn hôm nay tới tham gia hôn lễ , kỳ thực cũng chỉ vì tư tâm gặp nàng một .
thật sự gặp , phát hiện chẳng thể gì, chi bằng gặp.
Hắn mơ màng hồ đồ về phía cổng phủ, khí vui mừng hỉ khí xung quanh dường như hợp với , ý định ở lâu.
Lại ở lúc qua một khúc quanh, bỗng nhiên thấy bên bức tường, hai tiểu nha đang nhỏ giọng nghị luận.
“Lăng Đại phu nhân dẫn qua ?”
“Đương nhiên, chuyện chủ tử dặn, thể để tâm ? Lúc đến sương phòng bên ngoài hoa viên . Lần để ả trốn thoát một kiếp, , nhất định cho ả mất mặt!”
Bước chân Mạc Tử Khiêm khựng , sắc mặt đột biến.