Xuân Nhi nhịn lẩm bẩm: “Hiện giờ mãn tang một năm , phu nhân cũng nên khỏi tang kỳ, hà tất cứ mặc mấy màu thanh đạm như ?”
Uổng phí cả nhan sắc xinh .
Mấy chữ “mãn tang một năm” đập đầu nàng, nàng giật , trong lòng vô cớ phiền muộn.
Xuân Nhi thấy sắc mặt Nguyệt Dao , liền dám oán giận nữa, yên lặng trang điểm cho nàng, đó cho nàng bộ váy màu sương khói, khoác thêm một chiếc áo choàng lông thỏ.
Trang điểm xong, Nguyệt Dao cửa. Vừa đến cổng phủ, liền thấy Lăng Kiêu đang chờ.
Hắn hôm nay mặc một bộ áo gấm tay rộng màu xanh đen, đai lưng siết chặt vòng eo rắn rỏi, dáng cao ráo như ngọc. Xa xa , đúng là một vị quý công tử văn nhã bại hoại.
Hắn ngước mắt thấy nàng, khóe môi nở nụ , đôi mắt luôn băng hàn, giờ phút cũng ôn nhuận như gió xuân.
“Đi thôi.”
Nguyệt Dao dời tầm mắt, nữa, lập tức dẫm lên ghế để lên xe ngựa.
Không đang hờn dỗi , mà tiếng nàng dẫm lên ghế đặc biệt nặng nề.
Lăng Kiêu nhướng mày, tính tình của nàng càng ngày càng lớn .
“Hầu gia, bây giờ xuất phát luôn ?” Kiếm Sương hỏi.
Hắn liếc rèm cửa sổ xe ngựa, bóng bên trong yên, lúc mới xoay lên ngựa: “Đi thôi.”
Đoàn xe đến Hiến Vương phủ.
Giờ phút , Hiến Vương phủ giăng đèn kết hoa, treo đầy lụa đỏ, ngựa xe ngoài phủ nườm nượp, vô cùng náo nhiệt.
Xe ngựa của Lăng gia đến, các xe ngựa khác lập tức chủ động nhường đường. Tới cửa phủ, một tiểu thái giám ân cần chạy đón: “Cung nghênh Hầu gia! Vương gia cố ý dặn nô tài ở đây chờ, để nghênh đón Hầu gia.”
Lăng Kiêu đợi một lát, thấy Nguyệt Dao xuống xe, lúc mới cất bước trong.
“Hầu gia, mời trong.”
Trong Vương phủ khách khứa đầy nhà, một nửa danh môn Yến Kinh thành đều đến cửa chúc mừng. Vừa thấy Lăng Kiêu tiến , liền sôi nổi vây tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-215.html.]
Lăng Kiêu đầu Nguyệt Dao, nhiều quý phu nhân cũng kéo nàng chuyện. Hiện giờ Hầu phủ chỉ nàng là nữ chủ nhân duy nhất, tự nhiên cũng ai dám bạc đãi nàng.
“Cuối cùng ngươi cũng tới.” Quý Hoài Trúc lười biếng tới, theo tầm mắt Lăng Kiêu thoáng qua Khương Nguyệt Dao, nhíu mày, “Ngươi xem, ngươi vẫn chịu cưới vợ, Hầu phủ đến cả chủ mẫu cũng , suốt ngày mang theo chị dâu xã giao thế .”
Tuy là hợp tình hợp lý, nhưng cứ cảm thấy kỳ kỳ.
Khóe môi Lăng Kiêu khẽ nhếch, giọng điệu nhẹ nhàng: “Sắp .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Hử?”
Hiến Vương đích đón: “Lăng Hầu tới , mau mời trong.”
Lăng Kiêu chắp tay: “Vương gia.”
Hiến Vương thiện tư thế mời: “Lăng Hầu khách khí , Lăng Hầu gần đây vì vụ án Bạch Liên giáo mà bận tối mắt tối mũi, vẫn thể bớt chút thời giờ đến xem lễ, thật sự là lòng.”
“Vương gia khách khí.”
Đoàn liền sảnh chính.
Nguyệt Dao đang định tiến nội viện, yến hội của nữ quyến sắp xếp ở nội viện.
Vừa mới xoay , nàng bỗng nhiên đối diện với một bóng hình quen thuộc.
Mạc Tử Khiêm vận một bộ trường bào màu xanh trúc nhạt, tóc vấn ngọc quan, vẫn khiêm khiêm quân tử như ngày nào, chỉ là bộ y phục rộng thùng thình dường như cũng che giấu vẻ gầy gò của . Gió nhẹ thổi qua, gió lạnh lùa lớp áo mỏng manh của , rõ ràng hôm nay ánh mặt trời , nhưng chiếu lên , toát lên vẻ cô đơn.
Ánh mắt Nguyệt Dao sững , cứng đờ tại chỗ, trong mắt xẹt qua một tia mất tự nhiên.
Từ vội vã chia tay ở Kỳ Châu mấy tháng , nàng từng gặp . Sau khi về kinh, nàng cũng khỏi cửa, Lăng Kiêu giúp nàng chuộc tiệm hương liệu, nàng cũng giao cho Thanh Hà xử lý, hề ghé qua cửa tiệm.
Một là nhận ân tình của Lăng Kiêu. Sau khi về kinh, ai trách tội nàng, Lăng Kiêu còn chuộc cửa hàng cho nàng, bề ngoài thì giống như , nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, thứ còn như cũ. Nàng hoảng loạn, cam tâm chịu sự sắp đặt của , nhưng bất lực.
Hai là, trong thâm tâm nàng gặp Mạc Tử Khiêm.
Ngày đó thương thuyền của Mạc gia, thuyền dừng ở bến cảng Kỳ Châu một canh giờ, đó Lăng Kiêu đưa nàng đến Định Châu, thương thuyền của Mạc gia cũng rời khỏi Kỳ Châu.
Nhìn như bình lặng gợn sóng, nhưng nàng hiểu, bọn họ đều hiểu rõ thuyền xảy chuyện gì.