Nàng mím chặt môi, nhỏ với Xuân Nhi: “Ngươi hôm nay tìm lúc nào rảnh phủ một chuyến, nghĩ cách đến hiệu t.h.u.ố.c mua một thang t.h.u.ố.c tránh thai về đây.”
Xuân Nhi gật đầu: “Vâng.”
“Lặng lẽ thôi, đừng để ai phát hiện.”
“Nô tỳ hiểu .”
“Phu nhân, trang điểm ạ.”
Nguyệt Dao tinh thần hoảng hốt xuống bàn trang điểm. Vừa ngẩng mắt, thấy bàn trang điểm mặt, nàng sững sờ, trong đầu dường như hiện lên những mảnh ký ức quen thuộc. Nàng đè chiếc bàn , trong lúc hoảng loạn, tay gạt ngang mặt bàn, rơi vãi bừa bộn đầy đất.
Mà lúc , đồ đạc và hộp trang điểm bàn đều sắp xếp ngay ngắn tại chỗ, mặt bàn cũng lau chùi sạch sẽ như mới, dính một hạt bụi.
Nàng vội vàng cụp mắt xuống, dám thêm một nào nữa.
Xuân Nhi trang điểm xong cho nàng, thấy sắc mặt nàng trong gương chút , nhịn : “Phu nhân nếu thấy khỏe, là thỉnh an Lão phu nhân nữa? Ở trong phòng nghỉ ngơi thêm một ngày, chắc Lão phu nhân cũng sẽ trách tội ạ.”
“Vẫn .” Nàng lắc lắc đầu.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Sau đó, nàng gắng gượng chống đỡ cơ thể bủn rủn dậy, vội vàng ngoài.
Xuân Nhi cũng dám gì, chuyện đêm qua bọn họ đều rõ trong lòng, nhưng rốt cuộc chuyện vẻ vang gì, ai dám nhắc đến? Nàng chỉ lẳng lặng theo Nguyệt Dao.
Mà Nguyệt Dao lúc chỉ đơn giản là thỉnh an Lão phu nhân để tránh bà nghi ngờ, mà quan trọng hơn, nàng hiện tại ở trong căn phòng !
Trước , phòng ngủ đối với nàng giống như một bến cảng an , mà hiện tại, nơi trong đó đều là dấu vết của Lăng Kiêu.
Cơn đau đầu khi say nàng nhớ rõ chuyện đêm qua, nhưng dường như mỗi một nơi đều bóng dáng của Lăng Kiêu, còn những hoang đường đó…
Nàng bước vội vàng khỏi Minh Nguyệt Hiên, đến Phúc Thọ Viên.
Vừa đến cửa, thấy tiếng bên trong.
Hôm nay là mùng một, Lăng Kiêu hiện giờ ở kinh thành đang là quyền thế ngút trời, Hầu phủ tự nhiên cũng coi trọng, sáng sớm đến chúc Tết tặng quà năm mới ngớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-208.html.]
Nguyệt Dao nửa ngày dậy nổi, để Lão phu nhân tự tiếp đãi khách, mặt nàng nóng bừng cả lên.
“Đại phu nhân đến .”
Nguyệt Dao vội vàng bước : “Mẹ, con đến muộn.”
Trong phòng đầy , đều là các quý phu nhân và tiểu thư cố ý đến chúc Tết.
Lão phu nhân giường La Hán ở vị trí chủ tọa, hàn huyên với các vị khách.
Nguyệt Dao bước , tiếng trong phòng ngừng , một vị quý phu nhân ăn mặc lộng lẫy bên tay trái Lão phu nhân : “Đợi nửa ngày, cuối cùng cũng chờ Đại phu nhân tới.”
Vị quý phu nhân đó về phía Lão phu nhân: “Con dâu ngủ đến mặt trời lên cao, Lão phu nhân dậy mà còn đợi nàng nửa ngày mới thấy mặt, cũng chỉ Lão phu nhân ngài là tính tình , chứ nếu là con dâu nhà mà kiêu như , dễ chuyện thế .”
Lời trong ngoài đều ý châm chọc, rõ ràng là đang đẩy Nguyệt Dao lên đống lửa.
Sắc mặt Nguyệt Dao khẽ biến, ngước mắt vị quý phu nhân , hóa là Trần phu nhân.
Từ khi hôn ước của Trần Thi Vận và Lăng Kiêu hủy, Trần gia liền hận nàng. Bọn họ nhất định cho rằng Lăng Kiêu là nàng xúi giục nên mới từ hôn.
Hiện giờ Lăng gia thế lực đang thịnh, Trần gia dù từ hôn nhưng cũng vội vàng đến nịnh bợ, nhưng điều đó nghĩa là họ sẽ đối xử với nàng.
Hôm nay nhiều ở đây như , nàng quả thực phần đuối lý, mím môi, định khom tạ .
Lâm thị vui, gương mặt tươi lập tức nghiêm : “Nguyệt Nương là hiếu thuận nhất, ngày ngày sớm tối thỉnh an bao giờ trễ, hôm nay là do bệnh nên mới đến muộn. Ta chồng, chẳng lẽ ngay cả chuyện con dâu bệnh cũng dung thứ , thế thì chẳng là quá khắc nghiệt ?”
Nụ mặt Trần phu nhân cứng , bà thật ngờ Khương Nguyệt Dao lòng Lão phu nhân đến thế, lúc mà cũng che chở.
Trần phu nhân nặn nụ lấy lòng: “Hóa là bệnh, thì quả thực là lý do chính đáng.”
Trần Thi Vận bên cạnh Trần phu nhân sắc mặt , trong mắt nổi đầy tơ máu, quầng thâm mắt hiện rõ, như thể cả đêm ngủ, giờ phút đang chằm chằm Khương Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao ngước mắt lên liền chạm ánh mắt của Trần Thi Vận, vô cớ cảm thấy một trận ớn lạnh, mày nhíu .