“Không đến nàng nữa, xui xẻo! Sắp đến tiệc cung đình đêm Trừ Tịch . Đây là năm đầu tiên khi phụ hoàng đăng cơ, tiệc Trừ Tịch nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt. Nghe còn mỹ nhân dị vực từ các phiên quốc đến dâng vũ nữa đó. Tỷ nhất định đến nha, đến lúc đó chúng cùng đốt pháo hoa!”
Nguyệt Dao mím môi, nặn một nụ : “Được.”
Hoài Ninh kéo nàng ríu rít thêm nhiều chuyện, đều là những chuyện xảy trong kinh mấy tháng qua, mãi hết.
Hoài Ninh ở Hầu phủ suốt một ngày, đợi đến khi trời nhá nhem tối mới luyến tiếc rời . Trước khi còn quên dặn dặn Nguyệt Dao nhất định đến dự tiệc cung đình đêm Trừ Tịch.
Tiễn Hoài Ninh , Nguyệt Dao dùng cơm tối xong, liền ngủ từ sớm.
Tối hôm qua nàng gần như ngủ , thật sự là vì trở Lăng gia mà cư xử thế nào, mang tâm sự nên trong lòng thấp thỏm yên.
Mà khi thật sự trở về , nàng phát hiện chuyện yên ả hơn dự đoán. Nương trách cứ nàng, công chúa cũng truy hỏi. Thậm chí, bởi vì Hầu phủ nhiều quy củ hơn so với lúc ở Định Châu, nàng gần như hề chạm mặt Lăng Kiêu.
Bất luận là ở quân doanh Định Châu thuyền trở về, nàng gần như ngẩng đầu thấy thì cúi đầu thấy Lăng Kiêu. Hắn ràng buộc, đối với nàng càng là tùy ý bậy. Mỗi ngày đối phó với cũng đủ tiêu hao bộ tinh lực của nàng, mệt mỏi vô cùng.
Trở Hầu phủ, nàng bất ngờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cơn buồn ngủ ập đến, nàng cuộn trong chăn gấm, chìm giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi rả rích vẫn dứt. Giờ phút , chiếc giường ấm áp, nàng cũng hiếm khi cảm thấy an nhàn, đến nỗi quên nhiều phiền não còn đang lơ lửng.
Nàng ngủ khá say, bất ngờ mơ thấy con sói bạc . Nàng ngã xuống mặt nó, nó nàng chằm chằm bằng đôi mắt lóe sáng, nhe hàm răng nanh dữ tợn.
Nàng run rẩy, bỗng nhiên cảm thấy phát lạnh, nhịn kéo chăn gấm lên, vùi sâu thêm một chút. cái lạnh đó vẫn khó mà tan biến, ngược càng khiến rợn tóc gáy.
Con sói bạc tru lên một tiếng, nhe răng nanh c.ắ.n về phía cổ nàng. Nàng giật tỉnh giấc, đó đối diện với một đôi mắt đen láy sâu thấy đáy.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nàng hít một lạnh, rụt cổ lùi về phía . Đột nhiên mở bừng mắt, nàng mới rõ đang ở mép giường.
Hắn đưa tay tới, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau lớp mồ hôi mỏng trán nàng: “Gặp ác mộng ?”
Nàng lập tức da đầu tê dại, hất tay , tức giận trừng mắt: “Sao ngươi ở đây?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-195.html.]
Hắn một nữa xoa mặt nàng, đôi đồng tử u tối hiện lên vẻ nhung nhớ, giọng khàn: “Ta nhớ nàng.”
Mấy tháng ở bên ngoài, lúc nào cũng thể thấy nàng. Giờ trở về kinh thành, ngược so với thêm nhiều ràng buộc.
Từ hôm qua lúc từ trong cung trở về, cho đến hôm nay, thậm chí còn cơ hội gặp nàng một . Hắn đường đột nội viện rốt cuộc cũng thích hợp. Nằm giường, mới bỗng nhiên cảm giác sân viện của hai cách xa đến .
mấy ngày nay quen với việc nàng ở bên cạnh lúc, ngờ trở Lăng gia, đột nhiên kéo cách, khiến cũng quen với sự chênh lệch .
Ban đêm trằn trọc cũng ngủ , liền trèo tường tẩm viện của nàng. Nhìn thấy nàng ngủ ngon lành, trong lòng chút hụt hẫng.
Nàng thấy ánh mắt u tối quen thuộc của , cả lông tơ đều dựng : “Lăng Kiêu!”
Lòng bàn tay thô ráp của nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, giọng ôn nhu: “Ừm?”
Giờ phút về đêm, lúc ngủ nàng luôn chừa hai ngọn đèn. Ánh sáng ấm áp mờ ảo nhảy múa trong phòng, phác họa gương mặt trắng như sứ của nàng một vầng sáng m.ô.n.g lung.
Ánh mắt dần thẫm , tự chủ cúi xuống, đến gần hơn.
Nàng nghiêng đầu né tránh.
Cánh môi lướt qua má nàng, tầm mắt dừng chiếc cổ mảnh mai. Nàng đầu , chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, mái tóc xõa một nửa rũ xuống bên vai , để lộ đoạn cổ thiên nga trắng nõn, quyến rũ đến gần.
Hơi thở nóng rực của phả lên cổ nàng. Nàng đưa tay chống lên n.g.ự.c , ngăn cách cách, nhưng chẳng tác dụng gì.
Đôi môi ấm áp của dừng cổ nàng, há miệng, cắn.
Toàn nàng m.á.u như ngừng chảy, nháy mắt cứng đờ tại chỗ.
“Ngươi…”
Hắn ôm nàng lòng, cánh tay siết chặt lấy eo nàng, giọng khàn : “Đừng động, để ôm một lát.”