Hắn rũ mắt nàng, giọng bình thản nhưng đầy áp lực: “Ta xứng đáng với là chuyện của . Khương Nguyệt Dao, nàng từng nghĩ tới, nàng xứng đáng với ?”
Nàng giãy giụa thoát khỏi , hô hấp khó khăn: “Ngươi buông !”
Hắn hề lay chuyển, bắt lấy tay nàng đặt lên vị trí tim trái của : “Ta vì nàng đỡ kiếm, vì nàng chịu thương, chẳng lẽ còn bằng ân tình của Lăng Trần đối với nàng ? Lăng Trần với nàng một chút nàng đều nhớ kỹ, trả giá ít hơn Lăng Trần, nàng để mắt ?”
Sắc mặt nàng cứng đờ, đầu ngón tay run rẩy, lòng bàn tay chạm một mảng ướt lạnh.
Y phục của vẫn còn ướt sũng, mưa phùn cho ướt đẫm, đếnBây giờ... vẫn kịp , đều mang theo hàn khí.
Hắn cúi đầu, khóa chặt đôi đồng tử của nàng, một đôi mắt đen láy sâu thấy đáy như xoáy nước, ẩn ẩn nghiến răng: “Nàng đúng là đồ vô lương tâm.”
Nàng đanh mặt cứng đờ tại chỗ, nhất thời thể trả lời.
Giằng co một lát, trầm mặt buông tay nàng : “Về .”
Một hàn khí của , ngày xưa hành quân đ.á.n.h giặc quen với sương gió, gì đáng ngại. thể nàng yếu ớt mỏng manh, lỡ cẩn thận đổ bệnh thì mới phiền phức.
Nàng cứng đờ xoay , cửa Thùy Hoa, nội viện.
Hắn tại chỗ, bóng dáng nàng khuất xa, mới nặng nề thở một .
Hắn đầu phân phó Kiếm Sương: “Vẫn như cũ, bảo Xích Ảnh âm thầm theo dõi, chuyện gì lập tức báo cho .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Vâng.”
Hắn cất bước ngoài, dừng một chút, đầu dặn dò Kiếm Sương: “Bảo cả Thanh Ngọc cùng theo, phép xảy bất cứ sai sót nào.”
“Vâng!”
Hắn liền trở về tẩm viện, lập tức một bộ y phục sạch sẽ, đó thúc ngựa rời phủ, thẳng đến hoàng cung.
Lẽ cung phục mệnh ngay khi về đến kinh thành, nhưng vì yên tâm để nàng một về phủ, sợ nàng ứng phó nổi, nên mới đưa nàng về . Giờ phút , khi dàn xếp cho nàng xong, tự nhiên lập tức cung diện Thánh.
Nguyệt Dao trở Minh Nguyệt Hiên, tiểu nha vội vây quanh hầu hạ: “Phu nhân về. Một đường tàu xe vất vả nhất định mệt. Người tắm gội y phục ạ, cũng để xua hàn khí.”
Bước chân Nguyệt Dao dừng một chút. Nàng từ thuyền về đến phủ, chỗ nào dính chút hàn khí nào ? Toàn đều bọc kín mít, ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-193.html.]
Nếu nơi duy nhất dính hàn khí, nàng rũ mắt, xuống lòng bàn tay vẫn còn lạnh của .
Vừa , khoảnh khắc chạm lồng n.g.ự.c ướt đẫm của , nàng mới muộn màng nhận , cơn mưa mùa đông , lạnh lẽo đến thấu xương.
Hoàng cung. Hàm Nguyên Điện.
“Lăng Hầu đến!” Tiểu thái giám cao giọng thông truyền.
“Tuyên.”
Lăng Kiêu rảo bước tiến . Một bộ trường bào rộng tay thêu mây màu xanh lam thẫm, tóc búi bằng trâm bạc, khí chất cao ngạo, nhưng cũng che giấu luồng sát khí sắc bén quanh .
“Thần tham kiến Bệ hạ.”
“Miễn lễ!” Hoàng đế tâm tình vô cùng , “Ngươi bắc hạ dẹp loạn lập đại công, tin chiến thắng sớm truyền về kinh thành, trẫm chờ ngươi về từ lâu!”
Lăng Kiêu chắp tay: “Thần may mắn nhục mệnh. Hoa Sen giáo tiêu diệt, thủ lĩnh Tào Nguyên ít ngày nữa sẽ áp giải về kinh chịu thẩm vấn. Đến lúc đó, nhất định thể đem đám mật thám trong triều bắt trọn một lưới, thanh lọc triều đình.”
“Tốt!” Hoàng đế liên tục gật đầu, “Trẫm quả nhiên lầm . NgươiBây giờ... lập công lớn như , trẫm nên ban thưởng cho ngươi thế nào đây?”
Lăng Kiêu ngẩng đầu, trầm giọng : “Thần quả thực một chuyện cầu xin Bệ hạ.”
“Ồ? NgươiBây giờ... cũng điều cầu ? Trước đây trẫm hỏi ngươi gì, ngươi còn gì để cầu, cuối cùng đều để trẫm tự sắp xếp. Ngươi cứ thử xem, cái gì? Trẫm gì đồng ý!”
“Nếu Bệ hạ gì đồng ý, thần cầu một ân điển. Đợi đầu xuân năm , thần sẽ đến xin Bệ hạ ban thưởng.”
Hoàng đế nghi hoặc : “Tại đợi đến sang năm?”
“Cầu Bệ hạ cho phép.”
Hoàng đế đưa tay chỉ chỉ : “Ngươi còn úp mở với trẫm nữa. Thôi , ngươi bao giờ đưa yêu cầu gì với trẫm, trẫm liền đồng ý với ngươi. Trẫm thật xem, rốt cuộc ngươi cầu ân thưởng gì.”
“Tạ Bệ hạ.”
Lăng Kiêu ở Hàm Nguyên Điện một canh giờ, đem chuyện dẹp loạn ở Định Châu bẩm báo kỹ càng. Lúc khỏi Hàm Nguyên Điện, trời gần hoàng hôn.