Nha bên cạnh Tam thiếu gia cũng ai tên là Lâm Vân, hơn nữa Thư Cầm tỏ vẻ cuống quýt quá mức, thật sự kỳ quái.
Mặc Trì nhớ lời dặn dò của lão gia nửa tháng , cũng dám chậm trễ, nghĩ nghĩ, lập tức một chuyến đến chủ viện.
Xuân Nhi từ cửa hàng trở về, lẳng lặng đưa cho Nguyệt Dao một cái túi nhỏ.
“Đây là Thư Cầm đưa. Nô tỳ hôm nay theo Thanh Hà cùng Hi Xuân Lâu giao hương liệu, Thư Cầm liền lén lút dúi cho nô tỳ cái , là đồ phu nhân cần.”
Nguyệt Dao mở túi nhỏ , mắt sáng rực lên.
Là hộ tịch công văn mới, một phận mới, quan phục quan ấn cũng đều đầy đủ.
Mạc Tử Khiêm việc quả thật chắc chắn.
“Cửa hàng cũng sắp sang tay , hiện giờ một mua ý hướng, vẫn là thương nhân từ quê lên, là nguyện lòng hoa ba ngàn lượng để mua.”
Lúc cái cửa hàng , Nguyệt Dao đầu tư gần một ngàn lượng. Hiện giờ ăn phát đạt, sang tay bán ba ngàn lượng cũng tính là đắt, nhưng nàng vội vã tay, nên cũng thể chấp nhận.
“Được, chuyện em , đừng lộ .”
“Vâng ạ.”
Nguyệt Dao nắm chặt cuốn hộ tịch công văn mới đó, trái tim cũng bắt đầu đập thình thịch. Sắp tới thương đội sẽ rời kinh, một khi dùng phận giả rời khỏi kinh thành, từ nay núi cao đường xa, họ sẽ còn liên quan gì đến nữa.
Nguyệt Dao cất hộ tịch công văn , dậy, đến Phúc Thọ Viên.
“Đại phu nhân tới.”
Tiểu nha truyền một tiếng, dẫn đường cho Nguyệt Dao.
Lâm thị đang ở trong vườn hát, Nguyệt Dao đến bên cạnh Lâm thị xuống: “Mẹ.”
“Sao giờ rảnh rỗi đến đây? Ta mấy ngày tiệm hương phô của con bận.”
Nguyệt Dao do dự một chút, mới : “Mẹ, con chuyện với .”
“Chuyện gì ?” Lâm thị hiếm khi thấy nàng nghiêm túc như , chắc chắn là chuyện quan trọng, thần sắc cũng nghiêm túc theo.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Con về Nghi Châu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-151.html.]
Lâm thị mở to mắt : “Đang yên đang lành đòi về Nghi Châu?”
Nghi Châu là quê đẻ của Nguyệt Dao, hai năm , nàng vất vả lắm mới trốn thoát từ đó.
Nguyệt Dao mím chặt môi: “Dù đó cũng là cố hương của con, cha con cũng chôn cất ở Nghi Châu, con trở về xem. Hiện giờ con cũng ăn tiệm hương , cũng thể tự lực cánh sinh.”
Lâm thị thở dài: “Nói cho cùng, con vẫn là ở Hầu phủ.”
Nguyệt Dao cụp mắt xuống, giọng nghẹn : “Con cũng phụng dưỡng bên cạnh , vì phu quân giữ đạo hiếu. Hiện giờ vốn nên rời , nhưng mà…”
Lâm thị vỗ vỗ tay nàng: “Ta hiểu mà, con Lăng gia hai năm , tính tình đứa trẻ ? Con là đứa hiếu thuận hiểu chuyện nhất.”
Đôi mắt Nguyệt Dao hoe hồng: “Mẹ.”
Chuyện may mắn nhất đời của nàng, chính là gả Lăng gia. Phu quân yêu quý nàng, bà mẫu cũng coi nàng như con gái ruột mà thương. Đây là nơi duy nhất là nhà của nàng hiện giờ, nàng nỡ dễ dàng rời ?
nàng hiểu rõ, nếu rời , ngày sự việc bại lộ, chút tình cảm giữa nàng và Lăng gia cũng sẽ tiêu mòn sạch sẽ.
Đối với nàng, đó mới là thứ trân quý nhất.
“Con thì cứ . Trước khi , Đại Lang cũng dặn dò , là nếu con rời , cũng đừng ngăn cản. Mẹ tuy nỡ, nhưng cũng nhớ lời dặn của Đại Lang.” Lâm thị lời thấm thía.
“Đa tạ .”
Lâm thị ôm nàng lòng: “Hay là để Tam Lang cùng con về một chuyến, cũng chống lưng cho con, tránh cho con chịu uất ức.”
Nguyệt Dao vội lắc đầu: “Cái đó thì cần ạ. Tam sắp thi hội , hiện giờ một lòng cho khoa cử, vì con mà chậm trễ ? Mẹ, chuyện con kinh động . Hiện giờ Tam thi cử, Hầu gia cũng đang ở ngoài diệt phỉ, con rời cũng chỉ với , cũng đừng lộ .”
Lâm thị cau mày: “Vậy con một về Nghi Châu ?”
“Tự nhiên là , con hiện giờ quen một đoàn thương nhân cũng Nghi Châu ăn, họ sẽ dẫn con cùng. Đó là vị Ngô đại nương tử mà con từng với đó ạ.” Nguyệt Dao nửa thật nửa giả.
Lâm thị xưa nay cũng quản việc, sắp xếp cũng cảm thấy gì , liền gật đầu: “Vậy thì .”
Mạc phủ.
“Lão gia.” Mặc Trì cung lưng bước .
“Chuyện gì?” Mạc Thế Khang ghế lắc lư, hai mỹ tì đang phụng dưỡng , một cái mát xa huyệt thái dương, một cái bên cạnh quạt mát, vô cùng hưởng thụ.