Mạc Thế Khang chú ý tới tầm mắt của Lăng Kiêu, vội vàng ân cần bước lên: “Hầu gia bắc tiến diệt thổ phỉ, nhất định sẽ đại thắng trở về, sớm ngày khải !”
Lăng Kiêu tâm trạng nịnh hót, chỉ lạnh giọng phân phó: “Bên Trần gia, ông cứ tiếp tục tiếp xúc. Nếu tin tức gì, kịp thời bồ câu đưa thư.”
Mạc Thế Khang liên tục gật đầu, đè thấp giọng: “Hầu gia yên tâm, việc nhất định sẽ thỏa!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lăng Kiêu cũng gì yên tâm. Nhược điểm của Mạc Thế Khang đều trong tay , sống c.h.ế.t đều là do một câu quyết định, còn sợ Mạc Thế Khang lời?
Hắn bỗng dưng nhớ đến gì đó, hỏi: “Ta Mạc Tử Khiêm tháng sẽ Định Châu?”
“ ạ! Chuyện Hầu gia phân phó, dám ? Sáng hôm đó Hầu gia phái đến dặn một tiếng, bảo đưa rời kinh, lập tức theo ngay! Thằng con mắt đó đắc tội với Hầu gia, Lâm Châu núi cao đường xa, từ nay nó đến đó, đừng hòng về!”
Mạc Thế Khang vốn tưởng rằng Mạc Tử Khiêm Lăng Kiêu coi trọng, nên dốc hết sức đưa đến mặt Lăng Kiêu lộ mặt, ngờ, đắc tội với Lăng Kiêu!
Mạc Thế Khang cũng nguyên do, nhưng Lăng Kiêu lên tiếng, thể , về liền xử lý Mạc Tử Khiêm ngay, e sợ liên lụy.
Lăng Kiêu liếc một cái: “Mạc lão gia việc, tự nhiên là yên tâm. Bất quá núi cao đường xa, cũng nghĩa là thể dung túng, dù cũng là con trai ruột, Mạc lão gia vẫn nên quản giáo nhiều hơn mới .”
Hiện giờ tình cảm của và A Dao sâu đậm, vì một kẻ ngoài cuộc như Mạc Tử Khiêm mà sinh chuyện gì nữa.
Mạc Thế Khang ngẩn , vội vàng chắp tay: “Vâng!”
Lăng Kiêu nhiều lời nữa, trực tiếp xoay lên ngựa. Đoàn quân hùng hậu xuất phát.
Mạc Thế Khang sững tại chỗ, mắt chăm chăm, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về dụng ý câu cuối cùng của Lăng Kiêu.
Suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc cũng hồn, nhanh nhạy bắt lấy điều gì đó, đầu phân phó với tên hầu: “Đi, gọi Mặc Trì, kẻ vẫn theo bên cạnh Tam thiếu gia, đến đây cho , việc dặn dò .”
“Vâng ạ.”
Mạc Thế Khang buôn bán cả đời, là một kẻ cáo già, thể đến ngày hôm nay chỉ đơn thuần dựa xu nịnh, cũng vô cùng cẩn thận.
Không chỉ đề phòng ngoài, mà còn đề phòng chính con trai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-149.html.]
Mạc Tử Khiêm, cũng coi trọng, dù đẻ cũng tiện dân, mất mặt , hơn nữa sớm thất sủng. Đối với đứa con trai , đương nhiên đặt mắt, thứ thiếu nhất chính là con trai.
Mạc Tử Khiêm chút bản lĩnh, nhiều vụ ăn giao tay , luôn mang lợi nhuận hơn. Mạc lão gia lúc mới dần dần bắt đầu coi trọng , giao cho một sản nghiệp để xử lý.
dù , lợi ích cốt lõi của Mạc gia, bao giờ Mạc Tử Khiêm dính nửa điểm, thậm chí còn sớm cài của bên cạnh , để dễ dàng kiểm soát.
Lúc Mạc Thế Khang trở về sảnh ngoài của Mạc phủ, Mặc Trì cung kính chờ.
“Lão gia.”
Mạc Thế Khang giơ tay chỉ : “Ngươi theo bên cạnh Tam thiếu gia cũng nhiều năm , gần đây gì bất thường ?”
Mặc Trì sững sờ: “Tiểu nhân thấy cũng gì bất thường ạ, Tam thiếu gia từ xưa đến nay bổn phận, mệnh lệnh của lão gia dám .”
“Hắn lén lút gì mờ ám ?”
Mặc Trì nghĩ nghĩ, dường như cũng . Tam thiếu gia giống như các thiếu gia khác, tiếp quản sản nghiệp tham ô bạc, cũng sẽ trốn tránh trách nhiệm. Hắn xử lý bất kỳ sản nghiệp nào, bên đều nể phục, và ăn cũng phát triển.
Điều duy nhất gần đây khác, chắc là là gần với vị Khương phu nhân trượng phu một chút. đó cũng chỉ là vì ăn qua , họ cũng gì quá giới hạn, nên cũng tính là động tác gì mờ ám.
Mấy chuyện bói gió bắt bóng mà , đầu điều tra rõ ràng, e rằng còn lão gia trách phạt.
“Tiểu nhân đúng là phát hiện gì ạ.”
Mạc Thế Khang híp mắt , đôi mắt đục ngầu lộ rõ sự khôn dõi: “Ngươi ráng theo sát Tam thiếu gia, theo dõi cho kỹ. Cho dù là đến Định Châu, động tác nhỏ gì, cũng lập tức báo cho .”
Mặc Trì lập tức đồng ý: “Vâng!”
Nguyệt Dao tỉnh dậy, trời sáng rõ.
Xuân Nhi hầu hạ nàng rửa mặt: “Hầu gia sáng sớm rời kinh, Tam gia tiễn Hầu gia thành, Thái tử cũng đích tiễn.”