CHẠY TRỐN CHỒNG CŨ - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:22:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chạy ra ngoài phòng đứng một lúc mà tôi vẫn chưa thật sự hết ngại,lại ngó xuống quần áo vì lúc nảy vô ý ôm luôn vào người anh ướt nhẹp cả nên tôi hơi lạnh. Một lần nữa đánh bạo bước lại phía phòng tắm ,khúm núm tôi nắm lấy vạt áo vắt vắt phần vải áo bị ướt, lúng túng chần chừ một lúc mới dám lên tiếng
--Em xin lỗi vì sự tự tiện lúc nảy,nhưng em không cố ý đâu..tại cái cửa sổ tự dưng mở nên em sợ. .em có nấu mì để trên bàn rồi anh tắm ra rồi ăn tạm, em qua phòng bên thay đồ nhé
Tiếng Trường bên trong vọng ra
--Ừ em đi thay đồ đi kẻo lạnh, lát anh ra ăn sau!
Tôi nói xong và nghe anh phản hồi lại như vậy nên liền chùn nhanh đi sau khi được sự đồng ý của anh tiện thể bưng theo tô mì của tôi theo vừa đi vừa ăn luôn để chóng đói..
Quay trở lại căn phòng cũ, mặc dù tôi vẫn còn nhát lắm bởi nhớ lại mấy giấc mơ lạ nhưng không sang phòng này không được vì tôi còn để vài bộ đồ bên này chưa lấy hết nên cuối cùng cũng đành bấm bụng mà đi.
****
Đẩy cửa bước vào,cảm giác lành lạnh lại lùa vào cơ thể tôi làm tôi hơi chùn bước,nhưng sau đó tôi vẩn cố trấn an mình rằng chẳng có gì sảy ra đâu rồi tiếp tục nhấc chân đi thật khẽ,thật khẽ vào bên trong phòng.
Mọi thứ tối hù đi,tôi quơ quơ hai cánh tay tìm công tắc điện nhưng tìm mãi một lúc mà chẳng thấy,
cái không gian im lặng đến đáng sợ nó khiến tôi đổ cả mồ hôi lạnh,đang định thôi chạy qua phòng của anh ở cho lành, mai sáng rồi tính tiếp vì dù gì có anh tôi dẫu sợ vẫn yên tâm hơn.
Nghĩ là hành động nhưng khi chân tôi vừa quay bước đi ,lại vô tình đúng lúc tôi phát hiện thấy bức ảnh màu đỏ quằn quại những hình thù kỳ lạ đang treo trên tường tự dưng phát sáng, và bên dưới lại là thằng nhóc nhỏ cỡ vài tuổi trần truồng đứng nhìn tôi cười khằng khặc sau đó đưa cánh tay nhỏ xíu trắng tinh chỉ chỉ lên bức ảnh .
Đêm khuya,cả căn phòng tối đen như mực,lại thấy những điều không nên thấy mọi người có thể sẽ hình dung được cảm giác của tôi là như nào rồi đó,ban đầu tôi nghĩ mình hoa mắt nên cố dụi đi dụi lại mấy lần, nhưng cuối cùng thằng bé vẫn đứng đó, nó cười và vẫy tay mãi với tôi...Cảm giác lúc này có thể nói là tôi đang rất rất sợ , sợ đến mức khuôn miệng tôi cứng đơ chẳng thốt ra nỗi một lời nào, tay chân đều bủn rủn, và ...Xoảng... tô mì trên tay tôi rơi tự nhiên xuống đất vỡ tan tành,vài mảnh vỡ của cái tô văng xuống ghim vào da thịt tôi nhưng lúc này vì sợ nên tôi chẳng có cảm giác đau đớn gì cả, vì cái hình ảnh bên kia làm tôi ám ảnh nhiều hơn…
Tôi run lắm, tay chân đều cứng đơ trong bất lực, khuôn miệng thì cứ như bị ai bóp, muốn hét lên, muốn gọi Trường nhưng tôi chẳng thể phát ra thành tiếng. Và thế là cứ đứng mãi một lúc cho đến khi tay chân tôi cử động được,cái chân bên dưới có cảm giác ươn ướt, rồi cơn đau ùa tới tôi mới tỉnh táo được một chút, khom lưng ngó xuống đưa tay sờ vào bàn chân phải, phát hiện chân tôi bị mảnh tô bể găm sâu vào chân rồi,cái ướt ướt mà tôi cảm nhận được không gì khác ngoài máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chay-tron-chong-cu/chuong-54.html.]
Và mặc cho cái chân đang bị đau tôi chẳng thèm để ý tới nữa vì lúc này nỗi bận tâm duy nhất của tôi chính là điều tâm linh vừa nãy tôi nhìn thấy ,ấy vậy mà khi tôi nhìn thấy m.á.u dưới chân mình xong thì ngước nhìn lên lần nữa bóng sáng trên bức tranh đã tắt mất rồi,và thằng nhóc đó cũng đột nhiên biết mất trả lại cả không gian chìm đi trong bóng tối trước mặt tôi..
Mặc dù cũng rất tò mò muốn biết bức tranh đó đang ẩn chứa điều gì và đứa bé tôi nhìn thấy đó là ai nhưng nỗi sợ hãi trong lòng tôi đang kiềm chế bản thân tôi lại chẳng cho tôi bước tới để tìm hiểu. Cứ thế vô thức chân tôi dần sụt lùi lại phía sau,mỗi bước lùi chân là đau đớn ập tới khiến tôi nhăn cả mặt nhưng tôi vẫn phải cố bước ra khỏi căn phòng quái quỷ này.
May sau... cuối cùng cũng bước ra khỏi cánh cửa,bên ngoài ánh sáng vàng dịu nhẹ làm tâm trạng tôi bớt căng thẳng hơn,lập tức tôi chạy như điên lao qua bên phòng của anh,thấy anh đang ngồi ung dung ăn mì mà tôi thở phào,cảm giác yên tâm khó tả lắm,giống kiểu tôi ko phải một mình lạc lõng trong căn nhà này nữa.
Tôi lắp bắp đứng trước mặt anh thở không ra hơi nói gấp
---Anh.. bên .. phòng kia có .. có ma anh .. anh qua xem với em đi
Tôi nói xong liền đưa tay lên n.g.ự.c mình vuốt vuốt mấy cái cho dễ thở. Bên này anh nhìn thấy tôi như thế anh hơi cau mày,bàn tay anh buông đôi đũa xuống..Lập tức anh đứng lên nhìn tôi như có ý dò xét lời tôi đang nói,tay anh vén mấy sợi tóc rớt xuống mặt tôi rồi vén qua bên tai gọn gàng.
Khuôn miệng anh mấp máy định hỏi tôi điều gì rồi nhưng khi ánh mắt anh rơi xuống nền nhà,gương mặt anh liền chuyển sang vẻ lo lắng.
Nhanh chóng anh ngồi xuống đưa tay chạm nhẹ vào bàn chân tôi.Anh nhíu mày, tỏ ra vô cùng quan tâm đến tôi. Anh lên tiếng hỏi
--Chân em bị gì vậy hả? mà em không biết đau sao? chảy m.á.u ướt cả bàn chân,thấm xuống nền nhà rồi này?
Anh vừa hỏi vừa đứng lên đi lại tủ y tế,sau đó anh quay lại trên tay là chay nước rửa vết thương với băng gạt trên tay...mà nhờ anh hỏi tôi mới nhớ lại chân tôi đang đau chớ không tôi cũng quên béng luôn rồi vì cảm giác dưới chân lúc này không bằng cảm giác đa nghi trong lòng tôi đang trỗi dậy..
Trường cẩn thận lấy miếng bông gòn thấm vào nước oxy già lau sạch những vết m.á.u nơi bàn chân tôi, anh tỉ mỉ lau từng kẽ chân cho tới khi vết m.á.u trên da bàn chân sạch hẳn, cũng vì hành động đó của anh mà vô thức tự dưng tôi thấy ấm áp đến lạ,kiểu như cảm giác có người quan tâm mình làm mình xúc động,nước mắt cũng vì thế mà khẽ rơi
Rửa sạch bàn chân tôi xong , anh đứng lên nhìn tôi,tay anh đưa lên khẽ chạm vào giọt nước mắt tôi vừa rơi rồi anh gạt đi,ánh mắt anh không ngừng quan sát nét mặt tôi,chắc anh sợ trong lúc anh làm vô tình tôi đau thì phải
--Em ngồi xuống ghế đi, nếu đau thì nói anh biết..Giờ anh rút mảnh vỡ đó ra nhé
--Dạ