Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CHẠY TRỐN CHỒNG CŨ - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:21:33
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng chuyện tôi đang suy nghĩ tới lại trái ngược hoàn toàn với sự thật, khi mà tôi đang đỏ mặt đứng lúng túng chưa biết phải làm gì? Định mở miệng hỏi chú là chú đi vệ sinh tại giường luôn hay phải làm sao? Có cần tôi dìu chú vào toilet hay không, nhưng chưa kịp mở lời thì tôi đã vô cùng hốt hoảng khi mà trước ánh nhìn của tôi, trên chiếc giường lớn chú đang đưa tay bình thản kéo chiếc chăn ra rồi tự nhiên chú ngồi bật dậy, leo xuống giường và đi vào nhà tắm như một người rất bình thường.

Tôi đứng hình, ánh mắt như treo lơ lửng tại chốn này...Vậy là hoá ra chú trường nhà này không bị liệt mà chỉ là do chú giả vờ liệt để lừa dối mọi người thôi sao? Trong chuyện này? Rốt cuộc là có ẩn tình gì?

Tấc cả sự thật như xoay vòng và tôi cũng đứng hình toàn tập trước sự thay đổi bất ngờ này của chú vì không ngờ là chú lại bình thường như không thể bình thường hơn như thế này, và cũng không thể ngờ chú lại dễ dàng tin tưởng tôi nhanh đến vậy.

Tôi ngẩn người ra và tự thầm hỏi rằng chú có tự tin quá không khi tin tưởng tôi nói ra bí mật của chú mà chẳng đề phòng gì cả khi mà tôi và chú mới gặp nhau chỉ có vỏn vẹn hơn một ngày mà thôi.

Cứ thế tôi đứng im lặng như tượng, đôi mắt cứ dán chặt về phía toilet cho đến khi người bên trong ung dung đi ra

Khi thấy Chú ngồi yên trên giường đối diện với tôi rồi tôi mới nghiêm túc hỏi

-- Chú không bị liệt thật hả?

-Ừ, tôi bình thường?

-Thế sao lại giả vờ bị liệt?

-Tôi thích?

-Ơ, thế chú dám cho con biết chú đang nói dối mọi người, chú không sợ con nói cho mọi người nghe sao?

Chú nghe tôi nói vậy, chỉ nhún vai và thản nhiên trả lời

--Thì tôi bị liệt thật mà, nhưng may mắn tôi khỏi sớm thôi. Nhưng còn vài chuyện tôi chưa điều tra ra được nên đành phải giả vờ tới bây giờ ! Còn chuyện cho cô biết sớm chỉ là bất đắc dĩ, lúc nãy đang đau bụng muốn đi vệ sinh. Nhưng cô cứ đứng đây thì làm sao tôi đi được, nên đành liều thôi. Chớ không lại ra quần thì mắc mặt lắm. Đường đường tôi cũng là đàn ông, lại đẹp trai thế này thì không thể tự tay mình hủy hoại bản thân mình được.

Chú nói một lèo, càng nghe tôi chỉ càng bĩu môi vì độ tự tin của chú, nhưng rồi vẫn còn đang thắc mắc câu lúc nãy chú nói nên cứ thế hỏi luôn cho ra lẽ

--Có chuyện gì mà chú phải nói dối, và chuyện gì phải điều tra. Chẳng lẽ trong nhà này có ai muốn hại chú à? Mà con hỏi thật sao bao lâu nay chú giấu mọi người, nhưng nay lại tin tưởng một đứa lạ hoắc như con.

Tôi hỏi vậy đó, nhưng bất ngờ là chú lại cười rồi ra vẻ tự tin đứng lên đưa tay ra bóp chặt miệng tôi , chú lạnh giọng

--Vì tôi biết cô là con ruột bà Vân.

Tôi sửng sốt cứ trợn tròn mắt, ,bàn tay chú bóp chặt tới nổi hai bên má tôi hằn lên vết đỏ và đau vô cùng,. mắt tôi ngấn nước mở to nhìn chú, tôi nói

--Chú...chú... mà đau quá chú buông con ra được không? nhưng tại sao chú biết con là con ruột bà ấy rồi mà vẫn cho con biết bí mật của chú. Chú không sợ con mách lại bà à?

Trường buông tôi ra, chú hờ hững bước thong dong đi lại ngồi xuống ngay chiếc bàn làm việc ,chậm rãi mở hộc tủ ra lấy trong đó 1 tấm hình đã cũ sau đó quay người bước lại đưa ra trước mặt tôi rồi cất lời

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chay-tron-chong-cu/chuong-36.html.]

--Đây là hình của ai cô biết chứ? Cô nhìn đi, xem có quen hay không?

Tôi đưa tay lên cầm lấy tấm hình từ tay chú đưa mình mà trong lòng bất chợt dấy lên sự hồi hộp khôn lường,.đưa mắt nhìn xuống tấm hình bất chợt tôi ngạc nhiên hỏi lại

--Đây là hình của cha tôi và tôi mà,tại sao chú….Chú lại có nó?

Tôi hỏi dứt lời Chú đột nhiên khom sát vào mặt tôi, vẻ mặt đầy nghiêm nghị

--Bí mật? nhưng tóm lại tôi biết cô là con ruột của bà Vân,và tôi tin tưởng cô sẽ không bán đứng tôi đâu..với lại bây giờ cô là người được bà Vân cài vào chăm sóc tôi, chúng ta gặp nhau thường xuyên tôi giấu cô đồng nghĩa tôi phải chịu thiệt thòi rồi.

Nói xong trên miệng chú nở nụ cười bí hiểm tôi nhìn theo mà cứ khó hiểu vô cùng trước một người bí ẩn như chú.

Thế nhưng cái câu chú nói chú ở với tôi sẽ chịu thiệt cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi,một lúc sau khi tôi kịp hiểu ra thì chú đã leo lên giường nằm rồi. ánh mắt nhìn về hướng tôi còn mang theo đầy ý cười làm tôi tức rung người lại thoáng chút xấu hổ...ban đầu tiếp xúc thấy chú lạnh lùng khó gần bao nhiêu thì giờ tôi lại thấy chú vô liêm sỉ bấy nhiêu . Đúng là biết cách trêu chọc người khác mà,đã không bị liệt ,bại ,xụi gì mà ngày đầu tiên tôi đi làm đã đưa nguyên cây xúc xích cho tôi xem rồi. vô sỉ đến mức quá đáng thật mà.

Bên ngoài chợt có tiếng bước chân người đi tới , tôi nghe tiếng của Ngọc bên ngoài cất lên

--Cậu hai, em để bữa sáng ngoài này nha, cậu ra lấy ăn cho nóng ạ.

Tôi nhìn sang chú thấy chú im lặng chẳng trả lời. lại nghe tiếp tiếng bước chân con Ngọc rời đi, tôi mới lên tiếng hỏi

--Sao tôi thấy giống kiểu như chú không thích Ngọc vậy? mà lúc trước lúc nào cô ấy cũng để thức ăn bên ngoài cho chú à? vậy thì sao chú lấy vào được, vì nếu chú đi ra lấy chẳng phải sẽ bị phát hiện hay sau?

Chú nằm đó, bình thản nhìn tôi khi tôi đặt ra câu hỏi, và chú trả lời ngay

--Vậy cô ra lấy đem vào giúp tôi đi sẽ chẳng ai phát hiện?

--Ơ,Tôi đang hỏi chú mà.

--Tôi đang ra lệnh cho cô làm đó. Mà nè xưng tôi rồi hả, không con nữa sao? Hay tiện thể xưng anh với tôi luôn đi cho lãng mạn.

-Chú...ơ...tôi..con...lỡ lời thôi. Để...con...ra lấy cơm cho chú?

Tôi đỏ mặt vì bị chú trêu nên liền quay đi, còn chú thì nằm đó cứ cười trêu tôi. Lấy bữa sáng cho chú xong tôi cũng xuống nhà ăn sán,. mà dường như ai cũng ăn cả rồi nên trên bàn chỉ còn 1 tô thôi. dưới bếp Ngọc đang dọn dẹp,. theo phép lịch sự nên tôi gọi với

-Ngọc ăn sáng chưa lại ăn với chị nè?

Ngọc ngước lên nhìn tôi thái độ ko được thiện cảm cho lắm

--Chị ăn đi,em ăn rồi,em đâu giống chị muốn ăn giờ nào thì ăn,dậy giờ nào thì dậy, em còn phải làm việc mà.

Loading...