CHẠY TRỐN CHỒNG CŨ - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:20:37
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhanh chóng đi vào trong nhà mà tim cứ đập thình thịch cảm giác như mình đang đi ăn trộm vậy đó,..Đi vào trong nhà len lén nhìn dáo dác xung quanh rồi mới cẩn thận đi nhanh vào phòng quơ vội mấy bộ đồ,giấy chứng minh,với cái thẻ atm sau đó là moi tấm gạch lên lấy chiếc điện thoại,từng hành động của tôi điều rất nhẹ nhàng,dứt khoát nhưng cũng sợ lắm, tim cứ đập thình thịch dồn dập, vì trong hoàn cảnh này mà không may Bình về đến là xem như tôi có chạy cũng không thoát chết..
Lấy xog tất cả tôi thở phào liền thay bộ đồ bệnh viện rộng thùng thình trên người ra rồi mặc vào bộ đồ thường ngày của tôi ,lấy cái nón rộng vành đội lên đeo thêm chiếc khẩu trang để đừng ai nhận ra rồi tôi mới đi thật nhanh ra cổng hối thúc chú xe ôm chở tôi đi, mặc cho cơ thể mình mỗi lúc cử động là đau tê tái nhưng tôi vẫn cố bước đi để mà để thoát khỏi nơi này.
Xe bắt đầu chạy cũng là lúc tôi nhẹ cả người . Hít 1 hơi cho tâm trạng bình tỉnh lại tôi mới khều vai rồi nói với chú xe ôm
-Chú chạy ra khỏi huyện mình rồi tìm cây ATM nào đó ghé vào dùm cho con rút tiền nha chú
Chú đang chạy xe vẫn trả lời tôi
--Ừ để chú chạy,mà con nhìn hộ chú nha, nếu thấy cây rút tiền thì kêu chú dừng lại chứ mấy vụ này chú cũng ko rành cho lắm nghe con.
--Dạ vậy chú cứ chạy đi nha, khi nào tới con sẽ nói chú ạ.
-Ừ.
Chiếc xe cứ thế chạy thẳng,quanh quẹo mấy lần,lướt qua từng con đường quen thuộc rồi đi khuất xa hơn nữa mà tự dưng tôi lại thấy hơi chạnh lòng,tự thấy mình phải bật cười vì bản thân mình thật,nơi mình sinh ra và lớn lên giờ lại ko dám ở mà phải chạy trốn như một con chó, đời tôi đúng thật khốn nạn mà.
Xe chạy qua thị trấn một đoạn, thoáng thấy cây Atm nằm ngay đường chính thế là tôi liền vỗ vỗ vai kêu chú xe ôm chọn chỗ nào mát mát mà đứng rồi dừng xe lại dùm để tôi vào rút tiền.
Sao khi rút ra ba triệu thì trong tài khoản tôi cũng chỉ còn vỏn vẹn năm triệu trong đó. Số tiền này là số tiền mà mấy tháng qua tôi bán truyện mới có được, tuy là còn nợ đọc giả vài chương nửa giờ đậy rút tiền ra tôi cũng hơi áy náy vì nhận tiền mọi người rồi nhưng tôi lại ko làm tròn,nhưng đến đường cùng rồi nên tôi đành phải mượn trước vậy,vài hôm ổn rồi tôi sẽ trả nốt phần sau.
Rút tiền xong tôi đi ra,cái tiết trời vào đầu tháng thật sự rất khó chịu, cái nắng chói chan cũng làm người ta phát bực thì phải nên vừa thấy tôi ra chú xe ôm đã hơi quạo mà hỏi tôi liền dù lúc ban đầu chú đã nhiệt tình lắm.
Chú nhìn tôi rồi cằn nhằn
--Bây giờ cô đi đâu nửa thì nói,trưa giờ chạy vòng vòng nắng nóng quá.
Thấy chú khó chịu nên tôi đành phải dịu giọng đáp lại chú
--Dạ chú làm ơn giúp con lên đến bến xe trên tỉnh nha chú, lên đấy con sẽ gửi chú một triệu để đền ơn ạ
Nghe nói đến một triệu tiền công tôi thấy mắt chú sáng rực như kiểu mừng lắm ấy nhưng vẩn giả vờ kiềm nén sự vui mừng ấy lại vờ tằn hắn một cái rỏ to rồi hỏi lại tôi cho chắt
--Thật không? cháu trả chú tận một triệu luôn à,mà giờ lên đấy một tiếng luôn chứ ko ít
--dạ,chú cứ chở giúp con lên đấy. Đây một triệu đây chú cầm trước đi cho an tâm ạ.
Tôi nói xong liền rút 2tờ polime màu xanh mới cáo mệnh giá 500k đưa cho chú ấy có niềm tin trước,thật sự thường ngày nếu không có việc gấp thì đi xe ôm lên đấy cao lăm cũng chỉ 300k là cùng,nhưng giờ này tôi đang đi trốn ở đấy chần chừ vụ tiền bạc lỡ bị gia đình Bình phát hiện là tôi toi luôn chứ chẳng đùa.
Chú xe ôm cầm lấy tiền trên tay tôi vội đút vào túi như sợ tôi đổi ý rồi chú nhanh hối thúc tôi
--cháu lên xe đi,đi sớm cho kịp xe chớ thôi 4h là hết chuyến rồi đó
--Dạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chay-tron-chong-cu/chuong-12.html.]
-------
Một tiếng hơn 10phút cuối cùng chúng tôi cũng tới được bến xe,chú xe ôm dừng xe lại,tôi cũng cởi chiếc nón ra trả lại chú rồi chào tạm biệt chú ấy sau đó mới đi vào trong phòng vé , mà do gấp chạy trốn nên tôi cũng chưa kịp suy nghỉ ra mình muốn đi đâu bởi giờ đứng đây thành ra tôi hơi bị lúng túng
.Chợt tôi nhớ ra con Trang nó đang trên thành phố thế là tôi liền rút điện thoại ra tìm số nó rồi gấp gáp bấm gọi
Tút
tút
tút
--Alô
--Trang tao nè
--Ừ biết rồi,gọi tao chi á tao đang làm tối rồi tao gọi lại, thôi nha..
--ê khoan…
-Gì nữa nói nhanh đi.
-mày... tao ...tao lên mày nha,cho tao địa chỉ đi.
Bên kia đầu dây con Trang chợt im bặt làm tôi cũng hồi hộp theo vì tôi sợ lỡ nó mà ko đồng ý cho tôi lên thì thiệt tôi cũng chẳng biết đi đâu về đâu nửa vì nhỏ lớn ở đích ông táo suốt chứ có được đi đâu xa mà biết đó biết đây.
Đang hồi hộp đến toát mồ hôi chờ phản ứng của nó thì tôi giật mình nge tiếng hét lên của nó vang lên
--Vy mày nói lại tao nghe coi,tao có nghe nhầm không, mày, mày trốn nhà đi thiệt hả?
Tôi thở dài rồi dáp lại nó
--Thiệt!mà mày cho tao lên không,không thôi trể xe đó.
--Cho cho chứ, tắt máy đi tao nhắn tin địa chỉ qua..mày mua vé đi mà thôi mày mua vé lên bến xe miền tây luôn ấy rồi alo tao ra rướt cho dễ,mày lên tới tao cũng tan làm rồi, mấy hôm nay anh họ tao về quê không có ở công ty nên tao thu sếp về sớm được.
--Uh, vậy thôi tao tắt máy nha.
--Ok. Bye mày
Tôi tắt máy trong lòng cũng nhẹ nhỏm đôi phần rồi đi vào phòng vé mua một vé đi thành phố...
Chị nhân viên đưa cho tôi tấm vé sau đó hướng dẩn tận tình cho tôi ra đúng chiếc xe,thế mà khi tôi vừa bước một chân lên xe thì vô tình mắt tôi liếc ra ngoài cổng bỗng thấy Bình đang chở mẹ anh ta trên con xe honda chạy vào bến, ánh mắt bọn họ dáo dát láo liên tìm tôi khắp nơi, vẻ mặt họ trông đầy tức giận.
Tôi nhìn thấy họ lập tức run rẫy hoảng hốt tột cùng, lập tức tôi nhìn xuống tấm vé 4h xe mới chạy mà bây giờ mới có 3h40 còn khoảng 20p nửa mà nếu tôi ở lại đợi thế nào cũng bị họ tóm.