Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình - Chương 284: Bị tấn công (1)

Cập nhật lúc: 2025-03-27 16:58:08
Lượt xem: 8

Tân Án nhìn theo xe rời đi khuất tầm mắt, nhanh chân chạy lên đuổi kịp mọi người.

“Chị Án, anh ta đi đột ngột vậy sao?” Lâm Thi Quý hỏi.

“Đúng vậy, anh ấy vừa mới nói, chắc là sau đó còn có việc gì đó.” Tân Án giải thích.

“Không ngờ chúng ta cũng sắp phải đi rồi, ở đây lâu thật sự có chút luyến tiếc.” Tưởng Bạch Thanh cảm thán.

Dư Khuynh cũng gật đầu: “Đúng vậy, em cũng thích nơi này.”

“Sau này còn nhiều cơ hội đến mà, mọi người cố gắng làm việc nha.” Tân Án nói đùa, dường như muốn xua tan bầu không khí có chút buồn vì sắp chia tay.

“Tối nay chúng ta chơi hết mình, về không say không về nhé!” Tưởng Bạch Thanh nói.

“Tớ chắc chắn uống qua các cậu.” Lâm Thi Quý nói: “Tiểu Dư tửu lượng thế nào?”

Dư Khuynh cười nói: “Cậu đừng có coi thường tớ.”

Năm người cứ thế vừa trò chuyện vừa về đến homestay. Vẫn là buổi đêm thứ hai của họ, mãi đến khi mọi người đều say khướt, Tân Án vẫn giữ được tỉnh táo.

Chút bia này không làm khó được Tân Án.

Còn Nghiêm Húc vì không chịu được tửu lượng nên uống một chút rồi về phòng.

Dưới lầu mấy người vẫn đang thì thầm với nhau, tưởng là rất nhỏ tiếng.

“Mình vậy mà lại uống rượu với Nghiêm lão sư.”

“Chúng ta còn uống cho Nghiêm ca chạy mất!”

“Ha ha ha quả nhiên vẫn là chúng ta lợi hại nhất.”

Nhìn ba người phía dưới còn đang rất hưng phấn, Tân Án quyết định vẫn là đợi lát nữa rồi đưa họ về phòng sau, rồi một mình trở về phòng mình.

Về đến phòng, cô phát hiện cửa sổ vậy mà lại mở toang. Giác quan thứ sáu của cô lập tức cảnh báo, sau khi hết sức cẩn thận xác nhận trong phòng không có ai, cô lặng lẽ men theo tường đến bên cửa sổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chan-dong-thien-kim-toan-nang-thu-nap-dan-em-trong-show-truyen-hinh/chuong-284-bi-tan-cong-1.html.]

Phanh!

Một tiếng s.ú.n.g vang vọng cả không gian. Tân Án trốn sang phía bên kia cửa sổ, rút khẩu s.ú.n.g vẫn luôn mang theo bên mình ra, hướng ra ngoài cửa sổ nhìn.

Lại một tiếng nữa vang lên, trên khung cửa sổ chỗ cô vừa đứng xuất hiện thêm một lỗ đạn. Tân Án đại khái có thể đoán được vị trí của đối phương. Cô đang chuẩn bị nhanh chóng di chuyển qua để nổ s.ú.n.g thì phát hiện đã có người đi trước một bước giải quyết hắn.

Dưới lầu homestay mơ hồ có thể thấy vài bóng người, chắc là người của Hoắc Lâm. Trong đó có một người Tân Án thấy hơi quen mặt gật đầu về phía cô, có vẻ như không có vấn đề gì.

Đang chuẩn bị hạ s.ú.n.g xuống, đột nhiên cửa phòng phía sau mở ra. Nghiêm Húc xoa đầu có chút lo lắng đứng ở cửa, còn Tân Án vẫn giữ nguyên tư thế cầm s.ú.n.g cảnh giác vừa nãy.

Hai người cứ thế ngơ ngác nhìn nhau, dường như đã rất lâu, cho đến khi Nghiêm Húc lên tiếng.

“Đừng đứng ở bên cửa sổ, bây giờ bên ngoài hình như có người đang đấu súng, nguy hiểm lắm.”

“À, à.” Tân Án rời khỏi cửa sổ, dựa vào tường, đầu óc rối bời.

Cô phải giải thích chuyện mình cầm s.ú.n.g như thế nào đây? Một nữ diễn viên đột nhiên cầm s.ú.n.g trong phòng mình ở homestay, nói ra chắc chẳng ai tin.

Chẳng lẽ lại nói đây là s.ú.n.g đồ chơi sao? Lỡ Nghiêm Húc muốn thử thì sao?

Đúng lúc Tân Án đang vắt óc nghĩ lý do để qua chuyện, Nghiêm Húc lại mở miệng. “Em có muốn anh hỏi không?”

Tân Án nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm lão sư, im lặng một thoáng rồi cuối cùng vẫn lắc đầu.

Nghiêm Húc dường như thở dài một hơi: “Vậy anh có thể hỏi em, em có gặp nguy hiểm không?”

“Sẽ không.” Tân Án nói.

Nghe được câu trả lời chắc chắn của Tân Án, Nghiêm Húc lúc này mới cảm thấy tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

“Ở nước ngoài có vũ khí để tự vệ cũng đúng thôi.” Nghiêm Húc cười nói: “Nhưng phải cẩn thận đừng làm mình bị thương, đi ngủ sớm đi.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Lúc Nghiêm Húc chuẩn bị ra cửa, giọng Tân Án vang lên trong phòng.

“Chuyện dưới lầu đúng là có liên quan đến em, nhưng đây là ngoài ý muốn, em không có dính líu vào chuyện gì cả, cũng sẽ không ảnh hưởng đến những người khác.” Tân Án có chút sốt ruột, nhưng chính cô cũng không biết mình đang vội vàng giải thích điều gì.

“Tân Án, chỉ cần em an toàn là được, anh biết em không phải là người sẽ mang nguy hiểm cho người khác.” Nghiêm Húc bất đắc dĩ cười.

 

Loading...