Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Chấn Động! Thiên Kim Giả Giỏi Huyền Học Trở Về Hào Môn - Chương 97: Dạ Mặc Diễm mất ngủ

Cập nhật lúc: 2025-09-08 00:14:31
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Dạ Mặc Diễm hỏi, Mộc Tịch Vãn mỉm đáp:

“Dạ đại ca, em , chỉ là hôm nay châm cứu cho con của thầy giáo nên mất sức một chút thôi!”

“Vậy thể giúp gì cho em ?… Ý là, em linh lực mà em cần ? Anh thế nào để em hồi phục nhanh hơn?”

Nhìn dáng vẻ quan tâm của Dạ Mặc Diễm, Mộc Tịch Vãn bất giác cảm thấy bầu khí chút kỳ lạ và xa lạ.

, cô vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của :

“Dạ đại ca, cần gì cả, chỉ cần ở cạnh là em thể từ từ hấp thu linh lực tỏa từ .”

Nói xong, Mộc Tịch Vãn liên tưởng đến chuyện , cảm giác thế thật sự mập mờ!

Để phá vỡ tình thế khó xử, cô Dạ Mặc Diễm đề nghị:

“À… Dạ đại ca, bây giờ chúng về khu nhà chính nhé?”

Dạ Mặc Diễm dáng vẻ của Mộc Tịch Vãn, trong mắt ánh lên sự cưng chiều mà chính cũng nhận :

“Đã đến đây , chỗ uống ly nước?”

Dạ Mặc Diễm đưa cô đến đây cũng là nghỉ ngơi một chút. Vì , lời mời của , Mộc Tịch Vãn cũng nỡ từ chối, liền gật đầu đồng ý.

Cả hai xuống xe, Mộc Tịch Vãn theo Dạ Mặc Diễm căn hộ của . Ngay khi cửa mở, cô liếc mắt một cái là nhận phong cách trang trí của căn hộ . Nội thất trong nhà đơn giản, chủ yếu lấy hai tông màu đen và xám chủ đạo.

Có thể thấy, hiệu quả trang trí của căn nhà quan hệ lớn với tính cách của chủ nhân nó, đều thuộc gam màu lạnh!

Dạ Mặc Diễm lấy một chai nước khoáng đưa cho Mộc Tịch Vãn:

“Vãn Vãn, lâu ở đây, chỉ thứ thôi!”

Mộc Tịch Vãn chẳng hề để tâm, nhận lấy chai nước lắc đầu :

“Không ạ, thế lắm !”

Cả hai xuống ghế sô pha. Đây là đầu tiên Mộc Tịch Vãn ở riêng trong một căn phòng với một khác giới ngoài gia đình. Dù chút ngượng ngùng, nhưng linh lực tỏa quanh Dạ Mặc Diễm khiến cô vô cùng dễ chịu!

“Vãn Vãn, đang hỏi em một chuyện!” Dạ Mặc Diễm cô gái đối diện, ôn tồn .

Mộc Tịch Vãn gì, chỉ , chờ đợi tiếp.

“Một đồng đội cũ của đột nhiên rơi hôn mê. Bác sĩ kiểm tra diện cho , phương diện đều vấn đề gì. Vãn Vãn, em xem gặp chuyện kỳ lạ nào ?”

Nghe Dạ Mặc Diễm , Mộc Tịch Vãn chút thắc mắc hỏi:

“Hôm nay đến bệnh viện là để thăm đồng đội ?”

Dạ Mặc Diễm gật đầu: “ !”

“Thật em thấy một rơi hôn mê nhiều nguyên nhân, gặp trực tiếp thì em cũng thể kết luận .”

Mộc Tịch Vãn dừng một chút tiếp:

“Hay là thế , sáng mai em đến châm cứu hai cho ông nội Dạ, buổi chiều đến bệnh viện xem thử đồng đội của nhé!”

“Ừm, , mai là cuối tuần, nghỉ! Ông nội cũng xuất viện , đến lúc đó qua nhà họ Mộc đón em!”

Cứ thế, Mộc Tịch Vãn và Dạ Mặc Diễm trò chuyện thêm một lúc nữa mới dậy trở về khu nhà chính. Vào đến nơi, Dạ Mặc Diễm đỗ xe bên con đường dẫn nhà cũ của họ Mộc. Mộc Tịch Vãn xuống xe vội xua tay với Dạ Mặc Diễm đang định bước :

“Dạ đại ca, đừng xuống xe, em về đây, mai gặp !”

“Được, mai gặp !”

Mộc Tịch Vãn vẫy tay với một nữa mới về phía nhà họ Mộc. Lúc Dạ Mặc Diễm vẫn khởi động xe, dõi theo bóng lưng cô, đợi đến khi cô nhà mới từ từ lái xe rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chan-dong-thien-kim-gia-gioi-huyen-hoc-tro-ve-hao-mon/chuong-97-da-mac-diem-mat-ngu.html.]

Mộc Tịch Vãn bước phòng khách một giọng mấy dễ chịu vang lên:

“Em Tịch Vãn, em về !”

Mộc Tịch Vãn ngẩng đầu lên thì thấy Sở Uẩn Hề đang sô pha trong phòng khách, tủm tỉm .

Mộc Tịch Vãn chút tò mò, chương trình của Sở Uẩn Hề kết thúc nhanh thế, cô chỉ gật đầu với chị : “Ừm!”

Nụ mặt Sở Uẩn Hề chợt tắt ngấm câu trả lời nhàn nhạt của Mộc Tịch Vãn, chị liền vẻ mặt hổ khổ sở.

Nếu là đây, chỉ cần chị lộ vẻ mặt , chẳng cần gì thì mấy họ cũng sẽ bênh vực. Đang lúc cúi đầu chờ các họ lên tiếng, chị chẳng thấy động tĩnh gì từ hai đang mặt ở đây.

Mãi đến khi cảm thấy Mộc Tịch Vãn đến mặt, Sở Uẩn Hề mới chút kinh ngạc về phía tư Mộc Cảnh Thước và năm Mộc Cảnh Hạo.

Chỉ thấy hai vẫn đang chuyên tâm chơi cờ vây. Sở Uẩn Hề lúc mới che giấu sự nghi ngờ trong mắt, thầm nghĩ chắc là do tư và năm quá tập trung ván cờ nên thấy màn kịch của .

Bên Mộc Tịch Vãn đang chuẩn lên lầu thì thấy tiếng kêu ríu rít của Tiểu Hoa, theo là giọng cưng chiều của ông cụ Mộc:

“Tiểu Hoa, hôm nay con vẻ vang cho ông già lắm đấy, đợi chút lấy bánh mì cho con!”

Ông cụ Mộc dứt lời, Tiểu Hoa liền đáp bằng tiếng kêu vui vẻ.

Mộc Tịch Vãn cuộc đối thoại giữa một già một chim mà bất giác mỉm . Có Tiểu Hoa, ông nội mỗi ngày đều nhiều hơn hẳn!

Đang suy nghĩ miên man thì cô thấy ông cụ Mộc tới. Mấy trong phòng khách đều chào ông, còn Tiểu Hoa thấy Mộc Tịch Vãn thì vội vàng bay nhanh lòng cô.

Sở Uẩn Hề khẽ nhăn mũi, cố tình lộ vẻ chán ghét :

“Em Vãn Vãn, em ôm một con chim như thế vệ sinh chút nào, nó bẩn lắm!”

Tiểu Hoa đang nũng trong lòng Mộc Tịch Vãn thấy lời của Sở Uẩn Hề thì vội vàng ló đầu , kêu to hai tiếng về phía chị .

Mộc Tịch Vãn vỗ nhẹ đầu Tiểu Hoa như để an ủi, như với Sở Uẩn Hề:

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Sau đừng Tiểu Hoa nhà chúng như , nó thù dai lắm đấy!”

Tiểu Hoa Mộc Tịch Vãn xong cũng ríu rít kêu mấy tiếng về phía Sở Uẩn Hề. Mộc Tịch Vãn buồn vuốt ve bộ lông của nó, :

“Được , đừng giận nữa nhé!”

Sở Uẩn Hề cảnh một một chim, trong lòng tức giận sôi lên, ngay đó như nghĩ điều gì, chị vẻ tủi :

“Em Tịch Vãn… chị ý gì khác , chị cũng là cho em thôi mà!”

Sở Uẩn Hề xong còn liếc Mộc Cảnh Hạo và Mộc Cảnh Thước đang tiếp tục chơi cờ, nhưng hiểu hôm nay hai họ dường như nhận sự uất ức của chị , vẫn mải mê chìm đắm trong ván cờ.

Lúc ông cụ Mộc tới, Tiểu Hoa bay về phía ông, ríu rít như đang mách lẻo.

Ông cụ Mộc Tiểu Hoa đang nũng, vô cùng hưởng thụ :

“Chà, ai bắt nạt Tiểu Hoa của chúng thế , thôi, lấy bánh mì cho con nhé, hôm nay cho mua đúng vị con thích nhất đấy!” Ông cụ Mộc dắt Tiểu Hoa về phía nhà bếp.

Sở Uẩn Hề thấy cảnh , lập tức chút hổ ngây tại chỗ, trong lòng thầm nghi hoặc, chẳng lẽ mấy ngày xảy chuyện gì mà ?

Sở Uẩn Hề nghĩ đến tin tức về Mộc Tịch Vãn mà chị điện thoại khi kết thúc ghi hình, bất giác siết chặt nắm tay. Chị thầm nghĩ, vẫn là tìm bà nội bàn bạc đối sách mới !

Buổi tối tại nhà họ Dạ.

Sau khi tắm rửa xong, Dạ Mặc Diễm thấy đèn trong phòng Mộc Tịch Vãn tắt mới từ từ về giường . Anh cũng chỉ vô tình , phòng của Vãn Vãn cũng ở tầng ba.

Nhà cửa trong khu đều xây giống , và phòng của dường như cũng giống phòng của Vãn Vãn, đều ở tầng ba, cùng một ban công lớn, thậm chí ban công hai nhà chỉ cách một bức tường.

Dạ Mặc Diễm giường, nghĩ đến cảnh tượng buổi chiều. Anh đưa tay che lên chỗ hôm nay Mộc Tịch Vãn vô tình hôn , trong đầu hiện lên cảnh đôi môi mềm mại của cô chạm .

Đêm nay, Dạ Mặc Diễm dường như mất ngủ. Anh gặp Mộc Tịch Vãn ngay lập tức. Đây cũng là đầu tiên , hóa ban đêm dài đến thế!

Loading...