Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Chấn Động! Thiên Kim Giả Giỏi Huyền Học Trở Về Hào Môn - Chương 13: Toan Tính của Tô Mậu Dụ

Cập nhật lúc: 2025-09-07 12:14:12
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Mậu Dụ quan tâm Tô Tịch Vãn nghĩ gì. Ông suy nghĩ một lát, trong mắt thoáng qua một tia toan tính khó phát hiện. Sau đó, Tô Mậu Dụ giả bộ hiền lành, gương mặt đầy nụ giả tạo:

“Tịch Vãn, mấy hôm gặp con, ba và con vẫn nhớ con. Hôm đó con đều là lời lúc tức giận, con đừng để trong lòng. Sau , nhà họ Tô vẫn là nhà của con, cuối tuần con vẫn về nhà ở ! Nếu con ở nội trú, ba sẽ với giáo viên của con một tiếng, mỗi ngày cho tài xế đến đón con và Diệu Văn cùng học và tan học!”

Nghe Tô Mậu Dụ , Tô Tịch Vãn khỏi bật vì tức giận. Trong đôi mắt trong veo của cô thoáng qua một tia sáng thấu hiểu chuyện, liếc mắt một cái ý đồ của Tô Mậu Dụ. Thế là, Tô Tịch Vãn bình tĩnh Tô Mậu Dụ, nhàn nhạt :

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Thưa ông Tô, ông dường như quên, hôm đó đuổi khỏi nhà họ Tô, là kết quả do ông và bà Tô cùng thương lượng. Hơn nữa…”

Nói đến đây, Tô Tịch Vãn dừng , ánh mắt gương mặt lập tức trở nên khó coi của Tô Mậu Dụ. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, mang theo vài phần mỉa mai:

“Hơn nữa, từ khi các câu đuổi , sợi dây nhân quả giữa và các cắt đứt !”

Bên , Tô Mậu Dụ Tô Tịch Vãn từ chối, đầu tiên là cảm thấy chút thể tin . Ông ngờ Tô Tịch Vãn kiên quyết như .

Sau đó, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận vô cớ. Ông vốn nghĩ rằng khi ông đề nghị cho Tô Tịch Vãn về nhà, cô sẽ ơn, ít nhất cũng sẽ vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của ông, dù địa vị của nhà họ Tô cũng ở đó.

bây giờ, Tô Tịch Vãn dùng cái gì mà nhân quả để lý do từ chối ông. lúc , Tô Tịch Vãn rời khỏi nhà họ Tô, chẳng khác nào một đứa trẻ mồ côi. Hơn nữa, cô còn đang học, nhà họ Tô, tiền sinh hoạt phí và học phí của cô bây giờ? Chưa kể cô sắp thi đại học, đại học , đó là một khoản chi tiêu lớn.

Nói đến đại học, Tô Mậu Dụ lúc mới nhận , ông thậm chí thành tích của Tô Tịch Vãn thế nào, cũng Phương Thanh Hủy qua. Nghĩ đến đây, Tô Mậu Dụ đổi sang một giọng điệu cao ngạo, ban ơn:

“Tịch Vãn , con , rời khỏi nhà họ Tô, con sẽ còn gì cả. Tiền sinh hoạt phí và học phí đều tự lo liệu. Còn nữa, nếu con ở nhà họ Tô, dù con thi đỗ đại học, ba cũng thể tìm cách nhờ vả quan hệ, cho con một trường đại học tàm tạm!”

Kiều Phỉ Nghiên Tô Mậu Dụ , trong lòng lửa giận lập tức bùng lên. Cô thể chịu việc Tô Mậu Dụ hạ thấp Tô Tịch Vãn như .

Cô định xông lên lý luận với Tô Mậu Dụ, Vãn Vãn nhà cô cần tìm quan hệ. Còn về tiền sinh hoạt phí và học phí, Tô Mậu Dụ cứ như thể mấy năm nay họ cho Vãn Vãn !

Tô Tịch Vãn cảm nhận sự tức giận của bạn , cô vội giữ chặt Kiều Phỉ Nghiên đang định xông lên lý luận. Ánh mắt cô về phía Tô Mậu Dụ dần trở nên lạnh băng:

“Thưa ông Tô, cảm ơn ý của ông. Chỉ là từ lúc các đuổi , còn bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Tô nữa. Về tiền sinh hoạt phí và học phí, sẽ tự lo liệu. Còn chuyện thi đỗ đại học , cũng phiền ông Tô quan tâm!”

Nói xong, Tô Tịch Vãn thèm Tô Mậu Dụ một cái, định kéo Kiều Phỉ Nghiên tiếp tục về phía . Toàn bộ khuôn mặt của Tô Mậu Dụ trở nên âm u. Ông ngờ Tô Tịch Vãn quyết tuyệt như , nhận tình của ông.

Ông bóng lưng của Tô Tịch Vãn, lạnh giọng :

“Tô Tịch Vãn, cô cũng đừng quên hộ khẩu của cô vẫn còn ở nhà họ Tô. Còn nữa, nhà họ Tô dù cũng nuôi cô khôn lớn, đó là cần tiêu tốn nhiều tiền!”

Kiều Phỉ Nghiên Tô Mậu Dụ , trong mắt lập tức tràn đầy lo lắng. Nếu hộ khẩu của Tô Tịch Vãn vẫn còn ở nhà họ Tô, thì thật sự chút khó giải quyết.

Tô Tịch Vãn an ủi Kiều Phỉ Nghiên một cái, về phía Tô Mậu Dụ, trong mắt chút sợ hãi:

“Ông Tô cần dùng hộ khẩu để uy h.i.ế.p . Về phần chi phí của ở nhà họ Tô, ha ha, thì mời ông điều tra rõ ràng xem lúc và Tô Diệu Văn bế nhầm như thế nào, hãy đến tìm đòi!”

Nói , Tô Tịch Vãn thèm để ý đến Tô Mậu Dụ nữa, kéo Kiều Phỉ Nghiên về phía trạm xe buýt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chan-dong-thien-kim-gia-gioi-huyen-hoc-tro-ve-hao-mon/chuong-13-toan-tinh-cua-to-mau-du.html.]

Khi hai đang đợi xe buýt, Kiều Phỉ Nghiên chút lo lắng hỏi:

“Vãn Vãn, hộ khẩu của vẫn còn trong tay nhà họ Tô, bây giờ đây?”

Lúc , sự chú ý của Kiều Phỉ Nghiên đều tập trung chuyện hộ khẩu. Dù thì hộ khẩu đối với một vẫn quan trọng.

Tô Tịch Vãn bộ dạng lo lắng của bạn , cô buồn an ủi Kiều Phỉ Nghiên:

“Không . Lúc Tô Mậu Dụ nhắc đến hộ khẩu, tớ bấm tay tính cho một quẻ. Tớ phát hiện hộ khẩu ở nhà họ Tô cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của tớ. Tuy tớ cũng tính tại , nhưng tóm ảnh hưởng, thì cứ để nhà họ Tô giữ hộ . Hơn nữa, tớ xem tướng mạo của Tô Mậu Dụ, chuyện xui xẻo của nhà họ Tô bắt đầu , lẽ tạm thời họ cũng thời gian đến tìm tớ gây phiền phức .”

Kiều Phỉ Nghiên Tô Tịch Vãn , liền gật đầu tỏ vẻ hiểu. Chỉ cần ảnh hưởng đến chuyện của Vãn Vãn là . Huống hồ bây giờ sắp thi đại học, mà việc đăng ký thi sớm tất. Chỉ cần Vãn Vãn chứng minh nhân dân, sẽ ảnh hưởng đến việc tham gia kỳ thi và đăng ký nhập học.

Tại nhà họ Tô

Buổi tối, Tô Diệu Văn đang xem TV cùng bà Phương Thanh Hủy. Lúc , Tô Diệu Văn thấy tiếng xe trong sân, liền vui vẻ với :

“Mẹ, chắc là ba về , con đón ba một chút!”

Bà Phương Thanh Hủy con gái , vẻ mặt cưng chiều cô con gái đang chạy như bay sân, trong lòng khỏi dâng lên một tia ấm áp.

Xem , vẫn là con gái . Không giống hai thằng con trai trời đánh , mỗi ngày thấy bóng dáng. Dù về nhà, cũng là ăn cơm xong mỗi đứa về phòng chơi game. Đâu giống Văn Văn, mỗi ngày đều chu đáo xem TV cùng , còn chờ ba nó về.

Bên , Tô Diệu Văn sân, liếc mắt một cái thấy ông Tô Mậu Dụ xuống xe. Tô Diệu Văn lập tức nở một nụ ngoan ngoãn, vui vẻ:

“Ba, ba về . Làm việc cả ngày, ba vất vả . Lát nữa con sẽ mát xa cho ba, để ba thư giãn một chút!”

Ông Tô Mậu Dụ bận rộn cả ngày, những lời chu đáo của con gái, trong lòng cũng vui. Ông : “Tốt, , , vẫn là Văn Văn nhà chúng chu đáo, hơn hẳn hai thằng của con nhiều!”

Hai cha con chuyện, cùng nhà. Bà Phương Thanh Hủy cũng từ sofa dậy, theo thói quen đến mặt chồng, nhận lấy chiếc cặp công văn, giúp ông cởi áo khoác, quan tâm hỏi:

“Chồng , hôm nay về muộn , ăn cơm ?”

Ông Tô Mậu Dụ tận hưởng sự quan tâm của vợ. Nghe vợ hỏi, ông chút mệt mỏi :

“Ăn , hôm nay gặp một nhà đầu tư, đó mời ăn một bữa. Chỉ là chuyện thành nữa!”

Nói đến đây, ông Tô Mậu Dụ liền nghĩ đến chuyện gặp Tô Tịch Vãn ở cổng khu nhà của nhà đầu tư đó, thế là ông thuận miệng :

“Hôm nay gặp con bé Tịch Vãn. Nó đổi cách ăn mặc, thật ngờ, con bé Tô Tịch Vãn xinh như . Sớm nó xinh thế, lúc chúng nên để nó rời khỏi nhà họ Tô!”

Tô Diệu Văn theo ông Tô Mậu Dụ, ông , trong lòng “lộp bộp” một tiếng, lập tức dâng lên vài phần bất an và ghen tị. Ba phát hiện vẻ của con Tô Tịch Vãn đó , chẳng là để gian kế của nó thực hiện !

Tô Diệu Văn oán hận nghĩ, nhất định là con Tô Tịch Vãn đó cố tình chạy đến mặt Tô Mậu Dụ để lộ mặt, để Tô Mậu Dụ phát hiện vẻ của nó, đó để Tô Mậu Dụ đón nó về nhà họ Tô, còn thể gả nó cho một gia đình gia thế hơn. Nhất định là như !

Loading...