Cầu Con Trai - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2025-09-27 18:26:14
Lượt xem: 103

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dì Lý là nhất đời. Hồi nhỏ chạy sang nhà dì chơi. Dì dạy chữ, cho tha hồ sách trong thư phòng của dì, còn cho đủ thứ bánh kẹo. Nghe đây nhà dì buôn bán lớn, từ khi con trai mất thì dì ở , việc thiện tích đức.

"Gần đây nhà cháu chuyện gì ?" Dì Lý đột nhiên nghiêm mặt hỏi. kể hết chuyện em gái và những điều kỳ quái xảy . Dì thở dài não nuột: "Tội nghiệp! Tội nghiệp quá! Con bé ngoan thế mà..."

"Thỏ chặn đường, ắt đại họa. Bụng cháu e rằng..." Dì nắm c.h.ặ.t t.a.y , giọng trầm xuống: "Cái thai sát khí nặng lắm. Khéo cả nhà cháu gặp họa."

Dì dắt về nhà, bày một bát gạo trắng và chén nước lã. Tay dì xắn gạo, ném nhúm gạo nước. Mấy hạt gạo nổi lềnh bềnh, còn chìm loạn xạ. Dì Lý tái mặt, vén tay áo xem kỹ chiếc vòng ngọc: "Em gái cháu hóa sát thần. nửa tháng nữa là đến ngày hồi sát."

"Đêm đó cháu trốn cho kỹ, đừng với ai, đừng tin ai. Nghe tiếng gà gáy mới ." Dì siết chặt vòng ngọc cổ tay : "Giữ cái cẩn thận, nó sẽ cứu mạng cháu."

Gáy lạnh buốt sống lưng. Mọi chuyện quái dị bấy lâu giờ mới vỡ lẽ. Nhìn gương mặt hiền từ của dì, mũi cay xé. Giá là con dì Lý thì mấy...

Trời tối, từ nhà dì Lý về. 

Chưa kịp tới gần thấy nhà đen nghịt vây quanh.

"Vợ nhà họ Giang đẻ ."

"Mới hai tháng mà đẻ á?"

"Gì hai tháng! Nhìn cái bụng , tưởng tám chín tháng chứ."

"Nghe nhà dính thứ ô uế ."

Chước Chước Xuân Sơn Hạ

Mặt bà đỡ tái mét, lăn lộn bò từ phòng . Đám đông hiếu kỳ níu tay bà đỡ hỏi han. Bà đỡ như mất hồn, quần ướt sũng, giật tay áo níu kéo ba chân bốn cẳng chạy mất. Bố mặt đen như mực, xua đuổi đám hiếu kỳ. Chỉ một nhà sư vết sẹo giới đàn ngắm nhà hồi lâu mới chịu rời .

Ông ăn mặc kỳ dị: ngoài áo cà sa vàng khoác thêm đạo bào xanh, tay trái cầm bát vàng, thắt lưng đeo phất trần, trông chẳng giống ai, toát lên vẻ điên điên. Phát hiện đang , ông thi lễ.

"An An đây mau!" Bố gọi. Vừa bước qua cửa, cảnh tượng mắt khiến run lẩy bẩy.

Mẹ sinh. Mang thai ba tháng, đẻ một khối thịt cựa quậy. Khối thịt bốc mùi tanh hôi, bò như giun dế, chỗ nào nó qua đều để vũng nước đen đỏ. Mẹ sinh xong, còn yếu lả. Bà vật lộn trườn khỏi giường ngã mạnh xuống đất, mặt mày ngơ ngẩn.

"Con trai ngoan của , con trai ngoan của ơi." Bà ôm khối thịt hôn mấy cái, giơ lên cho bố xem: "Xem con trai chúng nè, đáng yêu quá chừng. Em ích mà, đừng bỏ em."

Bà nội lùi mấy bước, tay đập đập n.g.ự.c mắng: "Đồ c.h.ế.t tiệt! Ăn hết mười sáu quả bí của bà mà đẻ thứ quỷ quái !"

"Ôi mười sáu quả bí ngô của , tiếc quá mất." 

Hồi m.a.n.g t.h.a.i hai tháng, ăn hết mười sáu quả bí của bà.

Bố dùng gậy hất khối thịt lên, nện mạnh xuống đất, đ.á.n.h liên hồi. Đến khi nó nhúc nhích nữa. Không ảo giác , nhưng trong khối thịt , như thấy thoáng hiện khuôn mặt em gái .

Sau khi sinh khối thịt quái dị đó, kiệt sức, liệt giường hơn chục ngày, thở chỉ còn . Mỗi ngày bà chỉ húp vỏn vẹn một bát cháo loãng. Bụng bà chùng nhùng như quả bóng xì , đeo lủng lẳng hông mà co . Đôi mắt bà mở trừng trừng, lòng trắng đầy tia máu, tay bà siết chặt cổ tay hỏi: "Mẹ sắp c.h.ế.t ?" 

"Không chết, về nhà..." 

"Con bảo với bố và bà nội rằng vẫn còn ích, vẫn thể sinh con trai cho họ." 

nhớ sáng nay trong bữa cơm, bà nội bảo vô dụng , ăn gì cũng phí của, định cưới vợ mới cho bố để đẻ con trai. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cau-con-trai/chuong-2.html.]

áp sát tai bà thì thầm: "Mẹ về ." 

Nghe , bà nức nở như trẻ con, miệng lắp bắp: "Mẹ ơi cứu con..." 

Đêm đó, em gái cũng gào " ơi" suốt đêm. 

Hôm nay là ngày em hồi sát, từ sáng chuẩn đồ đạc trốn cả đêm. Vừa bước khỏi phòng , thấy bà nội đang vật vã đập cửa phòng bố, tiếng kêu ai oán vang lên: "Con thể bỏ , nhất với con mà!" 

"Sao con khóa cửa? Hôm nay là ngày con bé c.h.ế.t hồi sát đấy!" 

"Mẹ sẽ c.h.ế.t mất!" 

Hóa hai họ hôm nay là ngày em về? 

Không kịp suy nghĩ nhiều, trời sẩm tối, nghiến răng lảng tránh bà nội chui kho củi. 

Màn đêm buông xuống nhanh chóng, bầu trời đen kịt như lọ mực đặc quánh. Gió lạnh lùa qua khe cửa, mí mắt dần trĩu nặng, đầu óc mơ màng. 

Một tràng quái dị bỗng xé tan khí yên tĩnh, khiến giật tỉnh giấc. Tiếng vật nặng đập xuống đất cùng tiếng thét chói tai của vang lên. Dường như bà đang lăn lộn nền nhà, đổ lổng chổng đồ đạc. 

Bà nội cũng lóc van xin. 

Không bao lâu , âm thanh im bặt, chỉ còn tiếng khúc khích của em gái: "Mọi chị gái và bố ? Con đưa em trai về cho xem ." 

Giọng con bé kéo dài lê thê, thấm đẫm thở âm lạnh. 

Không ai đáp lời. 

nín thở, tim đập thình thịch. 

Hồi lâu thấy động tĩnh, định thở phào thì cửa đột nhiên rung lên. 

"Chị ơi chị trong đó ? Mở cửa , em mang em bé theo ! Nhìn em bé dễ thương lắm!" 

Cánh cửa gỗ rung lên bần bật những cú đập "ầm ầm", bụi bay mù mịt. Giọng em gái chợt cao vút, chói tai như kim châm. 

Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, c.ắ.n chặt môi dám thở. 

Tiếng đập cửa kéo dài đến mức tưởng cánh cửa sắp đổ sập thì thứ chợt im bặt. 

Liều khe cửa. 

Một tia sáng trắng lọt qua ô cửa sổ. 

Trời sáng

Thở phào nhẹ nhõm, nấp thêm một lúc trong đống củi mới dám bò . Chân tay bủn rủn, đuối sức mở cửa. 

"Hì hì, em ngay là chị ở trong mà." 

Ánh sáng biến mất. Bên ngoài vẫn là màn đêm dày đặc, và... khuôn mặt rữa nát của em gái .

Loading...