Chính là con d.a.o tôi đã nói "cắt cổ tay phải dùng cái này" khi lần đầu tiên gặp cậu ta.
Cậu ta đã quên rồi, cái này cũng coi như là "đồ của tôi".
Vì vậy trong trận hỏa hoạn thiêu hủy đó, nó đã không bị cháy.
Thế là con d.a.o thái này trở thành vật bất ly thân của cậu ta, ngày nào cũng đặt dưới gối.
Cùng năm, cậu ta viết bức thư tình thứ tư.
22
Ngày thứ mười tôi đi, là năm thứ mười Đinh Kế Thanh không có tôi.
Cậu ta hai mươi tám tuổi.
Đã cai thuốc ngủ, bắt đầu duy trì thói quen tốt.
Mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, tình trạng sức khỏe và tinh thần đều tốt hơn.
Cậu ta nói: "Tôi không thể c.h.ế.t trước cô ta, như vậy quá dễ dàng cho cô ta rồi, tôi phải tìm được cô ta, g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, rắc tiền vàng mã trên mộ cô ta, để cô ta biết, vứt bỏ tôi là một lựa chọn sai lầm đến mức nào."
Biến tình yêu thành hận, trở thành lý do duy nhất để cậu ta sống sót.
Cùng năm, cậu ta viết bức thư tình thứ năm.
Tháng đó vừa viết xong, tôi lướt video "câu view", cuối cùng cũng lướt trúng cậu ta.
Thật ra cậu ta không chắc chắn đó có phải là tôi không.
Chỉ là nhiều năm như vậy, mỗi khi cậu ta gặp đối tượng nghi ngờ, đều đích thân đi xem.
Và lần này, cuối cùng cậu cũng tìm thấy tôi.
23
Mười ngày của tôi.
Là mười năm của Đinh Kế Thanh.
Là đầy rẫy vết sẹo d.a.o trên cánh tay, là hàng loạt vỏ hộp thuốc ngủ rỗng trong tủ đầu giường.
Là năm bức thư tình đã sửa đi sửa lại nhưng chưa bao giờ được công khai.
Tôi đã khóc đến mất giọng.
Cuối bản lưu trữ, trước khi Đinh Kế Thanh đi tìm tôi, cậu ta đã khóa năm bức thư tình đó cùng với những thứ linh tinh khác vào két sắt.
Tôi có thể tự mình lấy ra và nói rõ mọi chuyện với Đinh Kế Thanh.
Nhưng tôi không muốn làm vậy.
Cậu ta khóa những thứ đó lại, giả vờ như đã khỏi bệnh.
Vết thương bị che giấu sẽ tiếp tục mục nát, tồi tệ hơn, cho đến khi nuốt chửng cả con người cậu ta.
Tôi muốn cậu ta tự mình mở khóa đó ra lần nữa.
Xé toạc vết thương tưởng chừng đã lành lặn ra, khử trùng, làm sạch, khâu lại triệt để, như vậy cậu ta mới có thể lành hẳn.
Bản lưu trữ phát rất nhanh.
Cũng mới chỉ hai tiếng trôi qua kể từ khi cậu ta mang bữa sáng đến cho tôi.
Tôi nhanh chóng xác định được những gì mình phải làm.
Buổi trưa tôi tự gọi đồ ăn ngoài. Đến tối, cậu ta tan làm về, đang định nói chuyện, bỗng nhiên ngửi thấy mùi nước hoa nữ tính trên người cậu ta.
Tôi: "?"
Nhớ lại cái ôm hạnh phúc sáng nay.
Tôi thầm gọi hệ thống trong đầu: "Hệ thống, mấy năm nay Đinh Kế Thanh có tìm phụ nữ không?"
[Tìm cái gì mà tìm! Đồ xử nam đó, Tiểu Văn là con mèo cái tam thể đã triệt sản ở dưới lầu công ty họ đấy!]
Thật cạn lời.
Cùng lúc đó, Đinh Kế Thanh liếc nhìn tôi, cố ý nới lỏng cà vạt, lộ ra một dấu son môi mờ ám ở cổ áo sơ mi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cau-chu-lai-khong-muon-song-nua-roi/chuong-9.html.]
Hệ thống: [Giả đấy, cậu ta tự hôn đấy, mượn son của đồng nghiệp nữ, đồng nghiệp nữ còn tưởng sếp là biến thái.]
Tôi hít sâu một hơi.
Đồ nhóc con c.h.ế.t tiệt này.
Ban ngày còn thương hại cậu ta, giờ nhìn thấy cậu ta lại tức không chịu nổi, cũng không quan tâm đến mấy phương châm chiến lược đã nghĩ sẵn nữa.
Tôi đi tới đạp mạnh cho cậu ta một cái: "Giả bộ cái gì chứ, cút đi nấu cơm, tôi đói c.h.ế.t mất."
Đinh Kế Thanh đã chìm đắm trong nghệ thuật giả tạo của mình mà không thể thoát ra được, bị tôi đạp một cái thì hơi ngẩn người: "Dựa vào đâu mà tôi phải nấu cơm cho cô!"
"Được, tùy cậu."
Tôi cũng không ép buộc.
Về phòng, khóa trái cửa lại, ăn những thứ tôi đã gọi cùng với đồ ăn ngoài buổi trưa.
24
Một lát sau, cửa phòng bị gõ.
Đinh Kế Thanh ở bên ngoài tức giận đùng đùng trong bất lực: "Đây là phòng tôi! Cô khóa phòng tôi làm gì?"
Tôi không thèm để ý đến cậu ta.
Lại một lúc lâu sau, Đinh Kế Thanh lại gõ cửa: "Cút ra ngoài! Cơm nấu xong rồi!"
Tôi vẫn không thèm để ý đến cậu ta.
Ăn vặt no rồi.
Lại thêm một lúc nữa, Đinh Kế Thanh lại đập cửa bên ngoài: "Cô c.h.ế.t ở trong đó rồi à!"
Tôi không chết, tôi chỉ đang dựa vào cánh cửa thôi mà.
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm có vẻ hoảng loạn của cậu ta: "Hay là lại đi rồi?"
Lần này tôi không đợi quá lâu, cậu ta cạy khóa cửa.
Khi xông vào, tay run lẩy bẩy, mắt cũng đỏ hoe.
Thấy tôi vẫn bình yên vô sự ngồi trên sofa gặm chân vịt.
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, trong giọng nói có chút nức nở rất yếu ớt: "Cô muốn c.h.ế.t à! Còn cống cũng không thèm lên tiếng, tôi còn tưởng căn nhà này sắp biến thành nhà ma rồi."
"Cậu khóc gì chứ?"
"Ai khóc!"
"Cậu đấy."
Giọng nói nhẹ bẫng của tôi suýt nữa làm cậu ta tức chết.
Đinh Kế Thanh n.g.ự.c phập phồng lên xuống, nghiến răng ken két khóa chặt từng lớp cửa sổ duy nhất trong phòng, rồi lấy bộ đồ ngủ đi tắm.
Tôi nhìn mà muốn cười.
Đợi đến khi cậu ta ra, đã tắm rửa sạch sẽ mùi nước hoa ngọt ngấy.
Lúc này nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Tôi gác chân nằm trên sofa, đưa tay về phía cậu ta: "Thư tình của tôi đâu?"
"Thư tình gì cơ?"
"Bức thư cậu viết cho tôi năm đó, tôi thật sự không nhìn thấy, không phải lừa cậu đâu."
"Ai tin? Vậy tại sao cô lại đi?"
"Bố cậu nói không đi thì sẽ g.i.ế.c tôi, tôi sợ chết."
Đinh Kế Thanh sững sờ.
Cuối cùng bộ não ngu ngốc của cậu ta cũng phản ứng lại, trong ngôi nhà này không chỉ có hai chúng tôi mà còn có những người thầy, người làm vườn,... Thật ra cũng khá nhiều người, chỉ là họ không hoạt động ở tòa nhà chính, cho nên không có nghĩa là họ không thể đến được.
Hơn nữa đó lại là bố ruột của cậu ta, cựu gia chủ nhà họ Đinh.
Cậu ta lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Yết hầu khẽ nuốt xuống, gân xanh trên trán giật giật: "Hóa ra là ông ta?"