Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cậu Chủ Lại Không Muốn Sống Nữa Rồi - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-30 20:43:24
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi cười muốn chết, rồi trở tay ấn theo dõi anh chàng sáu múi kia.

"Cậu hiểu cái gì chứ, anh ấy một là không cần tiền của tôi, hai là không lừa dối tôi, ngoài đời không ai chịu khoe cho tôi xem, một người xa lạ lại chịu miễn phí cho tôi xem, đây chính là tia sáng trong cuộc đời tăm tối của tôi đấy!"

Đinh Kế Thanh trợn trắng mắt, giật lấy điện thoại của tôi: "Ăn cơm!"

11

Ăn xong, tôi đi tắm trước, tắm xong lại nằm trên giường bấm điện thoại.

Dữ liệu đã ghi nhớ sở thích của tôi, mấy video liên tiếp đều là cơ bụng, cơ ngực, khiến Đinh Kế Thanh đi ngang tôi mấy lần, thấy tôi ôm điện thoại cười ngây ngô.

Cậu ta mặt mày đen sì: "Cơ bụng nhiều múi như bắp ngô thành tinh, thích đến vậy sao?"

"Thích."

"Cơ n.g.ự.c tập to thế mà không mua cái áo n.g.ự.c mặc vào, không biết ngượng."

"Cơ n.g.ự.c là của hồi môn tốt nhất của đàn ông đấy."

Cậu chủ cạn lời.

Cậu chủ đi tắm.

Tôi nhìn mệt rồi, ngửa đầu ngẩn người.

Nghe tiếng nước chảy, ý đồ xấu xa chợt nảy sinh.

Trêu chọc cậu ta một chút vậy.

Tiếng nước trong phòng tắm dần nhỏ đi.

Tôi nhấn vào avatar của cậu chủ, gọi video call.

Không nghĩ cậu ta sẽ bắt máy.

Vì vậy, khi phần thân trên hơi gầy của cậu chủ xuất hiện trên màn hình, tôi cũng giật mình.

Nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại.

Mặt không đỏ, tim không đập.

Trêu chọc mấy cậu nhóc này còn thành thạo hơn cả thở. "Này, xem năm tệ này."

Mắt cậu chủ bị bọt dầu gội che mờ.

Cậu ta nheo mắt lại, nhìn thấy khuôn mặt của tôi trên màn hình mới phản ứng kịp, cả người đỏ bừng rõ rệt.

Cậu ta ôm n.g.ự.c tức giận quát: "Đồ đàn bà lưu manh!"

Rồi vội vàng tắt máy.

Tôi nằm sấp trong chăn cười đến đau bụng.

Một lát sau, cậu chủ bước ra, mặt xị xuống, cổ áo ngủ vẫn cài đến cúc trên cùng, không thèm liếc nhìn tôi.

Tôi nửa đùa nửa an ủi: "Thật ra tôi chẳng nhìn thấy gì cả, những thứ không nên thấy đều không thấy."

Cậu chủ hừ lạnh một tiếng, liếc tôi mấy cái: "Cô còn thất vọng nữa à?"

Để ý đến tôi là được rồi.

Để ý đến tôi tức là không giận nữa.

Tôi lại dỗ dành cậu ta vài câu, rồi lật người ngủ.

Trong mơ màng, tôi nghe thấy tiếng giấy sột soạt.

Ngồi dậy nhìn thấy Đinh Kế Thanh đang ngồi trước bàn học, mở đèn bàn nhỏ, vùi đầu viết gì đó.

Tôi mơ hồ nói: "Cậu làm gì đấy?"

"Làm bài tập bù."

"Ồ."

Đúng là con ngoan trò giỏi.

Giờ này còn nghĩ đến chuyện làm bài tập.

Tôi ngáp một cái, lật người.

Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ mơ hồ.

Đinh Kế Thanh không cần đi học, vậy làm sao mà gửi thư tình cho nữ chính được nhỉ?

Chưa kịp nghĩ thông, tôi lại chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Dường như có người hỏi tôi: "Cô sẽ ở đây mãi không?"

"Chắc thế."

Tôi chỉ vô thức nói mớ.

12

Ngày hôm sau, đợi tôi ngủ dậy, Đinh Kế Thanh đã đi học từ sớm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cau-chu-lai-khong-muon-song-nua-roi/chuong-5.html.]

Cậu chủ vẫn quá mê học và thứ đang đợi tôi là cả một phòng khách đầy người.

Khi tôi lê dép ra, bị dọa giật mình.

Nhìn người đàn ông trung niên có vài phần giống Đinh Kế Thanh đang ngồi giữa sofa.

Bỗng nhiên linh cảm mách bảo, nghĩ đến cảnh ông ta ném ra năm triệu bảo tôi rời xa cậu chủ rồi phải không?

Tôi hiểu quá mà.

Cuối cùng cũng đến lượt tôi phát tài rồi.

Nhưng mà... phải nói thật thì, tôi theo cậu chủ là đầu tư dài hạn, có thể kiếm nhiều hơn mà.

Tôi đang suy tư, làm thế nào để ở lại bên Đinh Kế Thanh một cách hợp lý thì một tên bảo vệ xách ra một chiếc vali.

Bố của cậu chủ lên tiếng: "Cầm tiền rồi cút đi hay là c.h.ế.t ở đây, tự cô chọn đi."

Chết tiệt.

Không đi là phải c.h.ế.t à?

Như thể để chứng minh suy đoán của tô, xung quanh, một đám côn đồ mặc vest lũ lượt bắt đầu hành động.

Tôi đi đây.

Tôi đi ngay đây.

Xin lỗi cậu nha cậu chủ.

Tuy tôi ngày nào cũng nói muốn c.h.ế.t nhưng thật ra tôi cực kỳ ham sống sợ chết.

Khi lướt thấy bài nào kêu like để gặp may, tôi chỉ muốn chọc nát màn hình điện thoại.

Tôi xách chiếc vali đó, gần như là chạy trối c.h.ế.t ra khỏi biệt thự nhà họ Đinh.

Mà tôi không hề biết rằng…

Sau khi tôi đi, bố của Đinh Kế Thanh đã lật tung cả biệt thự lên.

Bài tập bù mà cậu chủ đã làm tối qua, ban đầu được nhét dưới gối tôi.

Sau đó.

Lại xuất hiện trong thùng rác…

13

Mười ngày sau, tôi sống thảnh thơi tại một thị trấn ở biên giới nhỏ.

Trong tiểu thuyết không có nhân vật của tôi, cho nên cũng không có thông tin của tôi.

Vì vậy tôi là người ở lậu.

Trong cuộc sống hàng ngày có rất nhiều việc không tiện, hết cách, tôi đành phải miễn cưỡng sống cuộc sống của người già.

Mỗi ngày rút hai tờ tiền mặt từ vali ra tiêu.

Hôm nay, tôi lại lướt xem video "câu view" trên mạng.

Hiếm thấy, lại gặp một nam blogger rất hợp gu.

Hớn hở thưởng thức xong tất cả video trên trang chủ.

Thích, bình luận, chia sẻ và vẫn kèm theo bình luận "cay độc": [Này, quay cái gì gợi cảm hơn đi.]

Gửi xong, tôi lại xem video một lần nữa.

Không thể không cảm thán.

Luyện tập thật tốt, cơ bụng vừa vặn không như bắp ngô thành tinh, cơ n.g.ự.c nhìn là thấy cực kỳ đàn hồi.

Chỉ là hai nốt ruồi nhỏ gần nhau ở n.g.ự.c trái trông hơi quen mắt.

Có lẽ trước đây tôi từng lướt qua video này rồi.

Tôi suy nghĩ lung tung.

Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một giọng máy móc đã lâu không nghe.

[Chị không c.h.ế.t à!]

Là hệ thống.

Tôi lười biếng nằm vật ra sofa: "Cậu có vẻ thất vọng lắm nhỉ? Hay là tôi đi c.h.ế.t đây."

[Đừng!]

"Trêu cậu thôi."

Giờ tôi có tiền, không cần đi làm, mỗi ngày vui vẻ như một con trùng, tôi c.h.ế.t làm gì chứ?

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm: [Dọa c.h.ế.t tôi rồi, chị ơi, cậu chủ của chúng ta đâu rồi?]

"Ở nhà cậu ta ấy."

[Ở nhà cậu ta…]

Dường như hệ thống bị sự lười biếng của tôi lây nhiễm, cũng lặp lại một lần, bỗng nhiên ngừng lại.

Loading...