Cậu Chủ Lại Không Muốn Sống Nữa Rồi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-30 20:43:14
Lượt xem: 47
1
Sau nhiều năm làm osin cày cuốc, đột nhiên vào một buổi sáng tôi bị đột tử.
Tôi xuyên vào cuốn tiểu thuyết m.á.u chó này.
Hệ thống còn bắt tôi cứu vớt cậu chủ u ám kia.
Tôi vò đầu bứt tóc: "Nhà cậu ta rộng hai nghìn mét vuông, gia sản có tám mươi tỷ! Kiếp này đau khổ lớn nhất là nữ chính không nhận thư tình của cậu ta. Cậu ta có gì mà u ám chứ? Người cần được cứu vớt là tôi mới đúng đó!"
Hệ thống vội an ủi tôi: [Cậu ta thiếu thốn tình cảm mà! Cậu ta lớn từng này rồi mà chưa từng gặp mặt bố mẹ! Ngay cả nữ chính, người duy nhất từng cho cậu ta sự ấm áp, cũng sắp bỏ cậu ta rồi!]
Tôi nghe xong liền bước qua lan can trên sân thượng.
Gió lạnh thổi qua mái tóc đã một tuần chưa gội của tôi.
Tôi cảm thấy vô lí tột độ.
Mắt tôi rơi vào phong cảnh tuyệt đẹp trước mặt, khẽ nói: "Mẹ kiếp!"
Nói xong, tôi đã nhảy xuống.
Hệ thống phát ra tiếng kêu chói tai.
Tôi chỉ cảm thấy gió như d.a.o cứa qua mặt, ký ức như ánh đèn lướt qua trước mắt.
Bản kế hoạch chưa làm xong, ổ bánh mì còn ăn dở, con mèo nhỏ dưới lầu công ty…
Sau gáy chợt lạnh toát, mất hết tri giác.
2
Tỉnh dậy lần nữa, tôi vẫn ở trên sân thượng.
Hệ thống vừa khóc vừa cầu xin tôi: [Chị ơi, chị đừng c.h.ế.t mà, tôi xin chị đấy, tôi chưa từng để ai c.h.ế.t dưới tay mình, đây là toàn bộ số điểm của tôi rồi, đủ để đổi lấy một mạng của chị không vậy?]
Ồn ào c.h.ế.t đi được.
Tôi ôm gáy ngồi dậy: "Cậu nói cái gì?"
[Chị sống lại rồi hu hu hu…]
"Không phải câu đó, câu trước nữa."
[Đây là toàn bộ số điểm của tôi, tôi dùng nó đổi lấy một mạng của chị.]
"Vậy chắc cậu không đổi được lần thứ hai nữa đâu nhỉ?"
[Hả?]
Hệ thống phát ra âm thanh máy móc đầy nghi hoặc.
Không đợi nó phản ứng, tôi lại đứng dậy, phóng như bay về phía lan can.
Hệ thống hét lên một tiếng rồi đơ máy.
Bỗng nhiên bên tai chợt im lặng lạ thường.
Bước chân định nhảy lầu khựng lại hai giây.
Tôi vô thức cúi đầu nhìn xuống.
Mẹ ơi!
Chân run lẩy bẩy, kèm theo chóng mặt, tim đập thình thịch.
Tôi loạng choạng lùi lại hai bước.
Để bữa khác c.h.ế.t vậy.
Hình như gas ở nhà chưa khóa.
Tôi kéo cánh cửa duy nhất trên sân thượng, men theo cầu thang đi xuống.
Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng cầu thang cũng đến điểm cuối.
Tôi đẩy cửa ra, bị ánh đèn trắng chói mắt.
Dù mắt tôi có kém đến mấy cũng biết được đèn chùm pha lê ở giữa kia đắt tiền đến cỡ nào.
Tôi vừa quay đầu lại, một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đang đứng sau lưng tôi.
Khuôn mặt trắng trẻo không có bất cứ biểu cảm nào, khuôn mặt chưa trưởng thành như một hồ nước đọng.
Ồ.
Cậu chủ u ám – Đinh Kế Thanh.
Thấy người có tiền là tôi thấy phiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cau-chu-lai-khong-muon-song-nua-roi/chuong-1.html.]
Cậu ta nói: "Bọn họ cử cô đến à?"
Thậm chí cậu ta còn không hỏi tôi là ai.
Tôi trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Không phải, tôi bất ngờ đến đây, từ hôm nay tôi sẽ sống ở nhà cậu."
Đinh Kế Thanh khẽ nhíu mày.
Sự nghi hoặc và bất mãn trong mắt cậu ta thoáng chốc tan biến.
Tôi lập tức chỉ vào mấy ô cửa sổ sáng bên cạnh: "Không cho tôi ở nhà cậu, tôi sẽ nhảy xuống từ chỗ đó!"
Đùa à!
Nơi này lạ nước lạ cái, xuyên không tới mà còn không mang theo cả điện thoại, giờ tôi mà đi ra ngoài thì chỉ có thể ngủ ngoài đường xó chợ.
Cậu chủ nhíu mày, cam chịu nói: "Không phải cô... thôi, tùy cô vậy."
3
Dễ nói chuyện vậy sao?
Cậu ta quay người, bấy giờ tôi mới phát hiện tay cậu ta đang nắm chặt con d.a.o gọt hoa quả.
Tôi kinh ngạc há hốc mồm: "Cậu muốn c.ắ.t c.ổ tay à?"
Đinh Kế Thanh lạnh lùng liếc nhìn tôi: "Sao? Cô sợ thì có thể trốn đi trước, bọn họ không liên lạc được với tôi sẽ tự đến dọn xác, không làm phiền cô."
Tôi gãi đầu ngượng ngùng: "Không phải, nếu cậu muốn c.ắ.t c.ổ tay thì con d.a.o đó không cắt được đâu."
Cậu chủ nhìn con d.a.o nhỏ trong tay.
Vẻ nghi hoặc trên mặt cũng rõ ràng hơn.
Tôi nhìn xung quanh, rồi chạy vào bếp, lấy ra một con d.a.o thái bản rộng to bằng bàn tay.
"Cậu cầm d.a.o gọt hoa quả thì phải cắt mấy nhát lận, còn con này một nhát là xong, tốt nhất nên cắt trong nước, nếu không thì vết thương lành lại sẽ công cốc đấy."
Cậu chủ lại trở về vẻ mặt không biểu cảm.
Khác biệt ở chỗ vừa nãy là lạnh lùng, giờ là ngơ ngác.
Vẻ đẹp của cậu ta như linh hồn đã bị rút khỏi thể xác: "Cô..."
"Gì? Cậu không cắt nữa à?"
Đinh Kế Thanh tức giận ném con dao, xấu hổ vì bị mất mặt: "Không cắt nữa! Hôm nay không phải ngày tốt!"
"Ồ." Không cắt thì thôi.
Tôi tiếp tục hỏi: "Tôi ngủ phòng nào đây?"
Cậu ta không thèm để ý đến tôi.
Vô lễ.
Mà cũng đúng với định kiến của tôi về mấy cậu chủ nhà giàu.
Cậu ta không nói, vậy thì tôi tự đi tìm một căn phòng.
4
Màn đêm buông xuống.
Tôi nằm trên giường, nghĩ lại những gì đã xảy ra trong suốt ngày hôm nay.
Theo những gì tôi biết thì tôi chẳng biết gì cả.
Hệ thống còn chưa kịp nói gì cho tôi biết đã bị tôi dọa cho đơ máy rồi.
Giờ tôi chỉ biết Đinh Kế Thanh là một cậu chủ nhà giàu không cần tiền, chỉ cần tình yêu, còn lại thì chẳng rõ.
Tôi thở dài, biết thế đã không giày vò hệ thống rồi.
Tôi lật người.
Đột nhiên cửa phòng bị kéo ra.
Đinh Kế Thanh đứng bên ngoài, lông mày nhíu chặt lại.
Tôi đoán biểu cảm hôm nay của cậu ta còn nhiều hơn cả tổng số biểu cảm trong mười mấy năm qua.
"Tại sao cô lại ngủ trong phòng tôi?"
"Trong tất cả những căn phòng không khóa, chỉ có căn phòng này là có giường."
Ai mà biết cuốn tiểu thuyết này viết gì.
Căn biệt thự rộng hai nghìn mét vuông, tôi đi muốn lạc đường, đúng là chỉ có mỗi cái giường này.
Cậu ta lạnh lùng, đưa tay kéo chăn: "Xuống đi."