Cẩm Y Ngọc Thực - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-06-04 09:20:56
Lượt xem: 2,644
Nghiêm Cẩn Ngọc không hề nao núng, bình tĩnh nói: "Nội tử của ta rất quấn quýt, nếu quan gia không chê, Nghiêm mỗ muốn đưa nàng đi cùng."
Vương Niên thấy chúng ta hiểu chuyện, liền sai người dắt ngựa, dẫn chúng ta đến phủ.
"Nếu chúng ta không đồng ý thì sao?" Ta không cam lòng hỏi nhỏ Nghiêm Cẩn Ngọc.
Nghiêm Cẩn Ngọc xoa bóp eo ta: "Lúc nãy binh lính của Vương Niên đã vây kín chúng ta. Không tuân theo sẽ c h ế t không toàn thây."
Ta đột nhiên nhớ đến lời cảnh báo của Nghiêm Cẩn Ngọc trong cơn thịnh nộ ngày đầu tiên, mới biết hắn không phải dọa ta, chuyến đi này rất nguy hiểm, hắn để ta ở lại kinh thành, cũng đúng là vì muốn tốt cho ta. Trong lòng ta dâng lên một luồng ấm áp.
Phủ đệ của Vương Niên trông có vẻ rách nát nhưng khi thực sự bước vào bên trong, ta mới mở rộng tầm mắt, quả là vàng ngọc bên trong, rơm rạ bên ngoài.
Những kỳ trân dị bảo bày ra ngoài cộng lại còn nhiều hơn cả phủ công chúa. Chỉ là vị quan lão gia này thực sự không có phẩm vị gì, toàn bộ đồ vàng ngọc lẫn lộn với nhau, cứ thấy cái gì quý là bày ra.
Trong phủ có một khu vườn, được xây dựng bên bờ nước, lúc này chật ních những cô nương xinh đẹp, đèn đuốc sáng trưng, tiếng hát vang lên, đúng là một chốn êm đềm xa hoa.
Ta đại khái biết được tính toán của những người này, bất kể ngươi là quan hay dân đến từ kinh thành, chỉ cần có thân phận hiển hách, đều được mời đến đây, rượu ngon thức ăn ngon, mỹ nhân ca hát hầu hạ, người có sở thích mới có điểm yếu, một bữa tiệc là có thể dò xét được gốc gác, Vương Niên có thể chiều theo sở thích của người khác, khiến họ vui vẻ rời đi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-y-ngoc-thuc/chuong-23.html.]
Còn những chuyện bất bình xảy ra ở Cù Châu, đều bị chôn vùi trong những con hẻm tối tăm, ai rảnh mà quan tâm chứ.
Vương Niên ngồi ở vị trí đầu tiên, đảo mắt nhìn ta vài lần, cười nói: "Tiểu thư thật xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn ba phần so với mỹ nhân đẹp nhất trong phủ của ta, chàng rể thật có phúc."
Ta thích nghe người khác nịnh nọt nhưng lời của Vương Niên nghe thế nào cũng thấy khó chịu.
Nghiêm Cẩn Ngọc ôm chặt cánh tay ta: "Nương tử của ta là người mà Nghiêm mỗ yêu nhất trong đời này, chính là người mà ta bảo vệ bằng cả tính mạng."
Lời này tuy là nói cho Vương Niên nghe, để cảnh cáo hắn đừng có ý nghĩ gì khác, nhưng khi Nghiêm Cẩn Ngọc nói ra vẫn khiến tim ta đập loạn xạ, đây là lần đầu tiên hắn nói yêu ta, chân thành tha thiết, trước mặt người khác, nói rõ ràng rành mạch.
Vương Niên cười ha ha, bỏ qua chuyện này: "Hoàng lão gia, chuyện của những người trẻ tuổi chúng ta không tham gia, nhưng ngươi, bản quan sẽ cho ngươi xem một báu vật."
Nói xong vỗ tay: "Thư Cát, đàn một khúc cho khách quý nghe."
Một góc áo màu xanh lọt vào tầm mắt, một nữ tử nghiêng người đi ra từ sau bình phong, váy dài thướt tha bay trong gió, chính là người mà ta đã nhìn thấy trên thuyền hoa.
Phụ hoàng ánh mắt mơ màng, vui vẻ uống rượu tự thưởng, uống đến nỗi hai mắt trợn ngược.