Cẩm Tú Vô Song - Chương 645: Nàng Chiến Thắng Dễ Dàng Như Thế

Cập nhật lúc: 2025-10-22 12:49:04
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trời tờ mờ sáng, tại các nhà lao của Đại Lý Tự và phủ nha Kinh thành, lượt thả .

Trước khi Lý Tuế Ninh phá thành, cấm quân trong thành truy bắt văn nhân bách tính khắp nơi, khiến các nhà lao đều chật cứng.

Nay họ bất ngờ thả , đa phần đều mơ hồ rõ chuyện gì xảy .

Khi giam trong nhà lao của Đại Lý Tự, họ cũng từng áp tai tường, cố ngóng động tĩnh bên ngoài, nhưng chỉ thấy những âm thanh hỗn loạn mơ hồ, điều duy nhất thể xác nhận là tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang lên dồn dập… Tất cả đều ngỡ rằng đó là quân Lý Ẩn đang tàn sát thương tiếc.

Trong cảnh giam cầm, họ phẫn nộ c.h.ử.i bới, hò hét đòi ngoài.

Đến quá trưa, một ngục hấp tấp đến gần, qua song sắt nhỏ giọng với họ: “Chớ nóng vội ồn, là Hoàng thái nữ kinh !

Hiện giờ trong thành đang trận giao tranh lớn!

TBC

Đại quân tiến Hoàng thành!”

Ai nấy đều ngạc nhiên đến khó tin, khó lòng tin tưởng lời ngục —chẳng Hoàng thái nữ bỏ mạng ở Bắc Địch ?

Sao thể xuất hiện đột ngột ở kinh thành như !

Họ truy vấn thêm chi tiết, nhưng ngục cũng rõ ràng hơn.

Bên ngoài đang giao chiến khốc liệt, cửa Đại Lý Tự đóng chặt, chẳng ai dám liều mạng ngoài ngóng tin tức lúc .

Trong lao ngục, càng thêm bán tín bán nghi, mãi đến khi trời sẩm tối, tiếng ồn ào trong nhà lao mới dần lắng xuống.

Suốt một ngày bận rộn la hét, ai cũng đói mệt đến kiệt sức.

lên tiếng xin ngục bữa ăn, ngục dễ tính, lâu dẫn vài đến, mang theo những thùng cháo mặn nóng hổi cùng một chồng bát lớn thô sơ, chia phần ăn cho từng qua song sắt.

Ai nấy đói lả, chẳng màng mùi vị, một văn nhân cao lớn, mặc trường sam, hình rắn rỏi, bưng bát hết, liền chìa xin thêm bát nữa, giọng đậm âm sắc vùng Tề Lỗ.

Ngục múc thêm vài muỗng, tiện miệng thì thầm: “Các hạ ăn khỏe thế , e là thể so với công tử nhà Thường gia …”

Vị văn nhân thế bèn hỏi: “Công tử nhà Thường gia nào?”

Ngục chẳng buồn giải thích thêm, tiếp tục phân phát thức ăn cho những khác.

Phân phát xong, ngục rời .

Chừng một canh giờ , y , vẻ mặt chắc chắn, xúc động giấu nổi: “Đã dò hỏi rõ , đúng là Hoàng thái nữ điện hạ kinh thành !”

Y an ủi , hiện giờ bên ngoài đang truy bắt Lý Ẩn và tàn quân của , đợi tình hình định sẽ thả bọn họ .

Trong lao bỗng nhiên xôn xao, vốn định ăn no ngủ lấy sức giờ phấn chấn hẳn, đôi tay nắm chặt song sắt, ngừng truy vấn ngục về tình hình bên ngoài.

Ngục hớn hở kể tin tức , kể về cảnh tượng dân trong thành tự nguyện mở đường cho Hoàng thái nữ tiến .

Nghe lời , ai nấy phấn khích ngưỡng mộ, họ giận dữ đập song sắt, lòng thầm nghĩ nếu bắt đây, họ cũng sẽ là mở đường cho Hoàng thái nữ!

Đến khi trời rạng sáng, tin tức Hoàng thái nữ tự tay bắt giữ Lý Ẩn lan đến, một đội quân Huyền Giáp chính thức tiếp quản Đại Lý Tự.

Ngục khàn cả giọng, quỳ gối bên cạnh cấp , hô lớn: “Tiểu nhân nguyện trung thành với điện hạ Hoàng thái nữ!”

Ngẫm mà thấy hổ thẹn, những lời hai năm qua thốt ít , từ khi quân Biện nhập thành, đến khi Lý Ẩn kinh… nào cũng quỳ gối bày tỏ lòng trung.

Hắn chỉ là một tiểu vô danh nhát gan, lưng còn cả nhà lớn nhỏ, chuyện liều mạng đấu tranh chẳng thể , nào so với những văn nhân khí tiết, lòng đầy nhiệt huyết giam trong lao .

Ngục cúi rạp đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ , y quỳ gối là tự nguyện nhất.

Hoàng thái nữ dẹp loạn khắp nơi, vô cùng khâm phục vị chủ nhân như , giống như cố Thái tử, cũng là một nữ tử, kiên cường như Hoàng thái nữ hiện nay.

Ngục dựng tai ngóng, thấy đội Huyền Giáp bên ngoài ý gây khó dễ, liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, nhận lệnh mở cửa lao.

Những văn nhân ào khỏi Đại Lý Tự.

Cả cửa lẫn cửa đều binh lính Huyền Giáp canh gác, trời hửng sáng hẳn, đám binh sĩ hình như còn phảng phất mùi m.á.u tươi tanh nồng, khiến vô thức sinh lòng khiếp sợ.

tiến gần họ, là hai nữ tử.

Người đầu là Hảo Hoán, nàng khoác giáp y, gỡ nón trụ , búi tóc vốn cột chặt nay rối, càng khiến nàng thêm phần khí.

Đi nửa bước là Ngô Xuân Bạch, nàng theo Lý Tuế Ninh từ Lạc Dương tới đây, luôn ở ngoài thành chờ tin, đến đêm mới thành, khắp nơi trấn an lòng dân.

Một văn nhân nhận Ngô Xuân Bạch, nàng vốn là tài nữ nhất kinh sư, thường các buổi thi hội ngâm thơ, lưu ấn tượng sâu đậm với .

Không ai ngờ tài nữ khuê phòng giờ cùng Hoàng thái nữ tiến quân thành.

Ngô Xuân Bạch hướng về nhóm văn nhân khẽ thi lễ, : “Hoàng thái nữ điện hạ lời nhắn, nếu các vị dám đặt sinh tử ngoài để cầu công lý cho dân sinh, ngày Đại Thịnh hưng thịnh sẽ còn xa nữa—”

“Hôm nay nhờ các vị tay tương trợ, mặt điện hạ đa tạ chư vị.”

Nhìn dáng vẻ cúi nữa của nàng, câu “ mặt điện hạ cảm tạ” , ai nấy trong lòng bồi hồi xúc động, hãnh diện, cũng kẻ tự thấy bản xứng đáng.

hơn hết là cảm giác khó nên lời.

Hôm nay họ trải qua một phen sinh tử, mắt thấy thành trì sụp đổ, lòng đau xót bi phẫn nhưng cũng tuyệt vọng nguôi.

Giữa nỗi tuyệt vọng trùng trùng, bỗng nhiên họ tin vị cứu thế của thiên hạ từ Bắc Địch trở về, đưa tay vực dậy cơn khủng hoảng, còn giải thoát họ khỏi nơi ngục tối, và còn khẽ một câu “cảm tạ” với họ… Tâm tư , nếu từng trải khó lòng thấu hiểu và diễn tả .

Có lẽ suốt đời , họ sẽ thể quên câu cảm tạ , thể quên lời “nhờ các vị tương trợ” của nàng.

Những văn nhân kính cẩn hành lễ đáp lời của Ngô Xuân Bạch, kìm nổi mà rơi lệ.

Rời khỏi Đại Lý Tự, con đường dài thênh thang tĩnh lặng khác thường.

Cảnh hỗn loạn trong ngày qua , vài trong văn nhân xé rách y phục, tóc tai rối bù, đôi giày cũng chẳng lạc ở nơi nào, giờ đây chân trần bước , nhưng chẳng ai cảm thấy mất thể diện.

Bởi thời cuộc hôm nay định, trận chiến với Bắc Địch thắng, ai thể tước đoạt niềm kiêu hãnh của họ nữa.

Dù trang phục tả tơi, họ vẫn cảm thấy rộng lượng, khoáng đạt.

Nhìn quanh trong dòng lệ, họ cất tiếng hô vang giữa phố dài: “—Trời diệt Đại Thịnh!”

Dưới bầu trời mờ xanh, quỳ xuống con đường dài, thành kính dập đầu với trời đất và những vết m.á.u còn đọng mặt đất.

Họ tin chắc rằng, những vết m.á.u sẽ trở thành nền tảng cho một thời đại công bằng và thịnh thế.

Lầu Đăng Thái cuối cùng cũng mở cửa, các văn nhân ùn ùn chạy ngoài.

Mạnh Liệt dõi mắt theo đám văn nhân đầy hưng phấn rời , dặn chủ quán chuẩn rượu.

Chủ quán khỏi ngạc nhiên, bởi ít khi nào Mạnh Đông Gia uống rượu, huống chi lúc trời còn sáng, uống rượu sớm như ?

Mạnh Liệt trong lầu, : “Hôm nay đáng để chúc mừng.”

Chủ quán liền tươi , bước nhanh theo .

Cùng lúc , bên ngoài nha môn hình bộ, Kiều Ngọc Bách cùng nhóm giám sinh cuối cùng cũng đợi Kiều Ương thả .

“A phụ!”

Kiều Ngọc Bách mắt ngấn lệ tiến tới: “Người chứ!”

Khoảnh khắc chia tay bên ngoài Quốc Tử Giám, thực sự nghĩ rằng mất cha .

Giờ đây, Kiều Ngọc Bách vẫn còn cảm giác bàng hoàng, kinh hãi.

Khi những cấm quân bắt Kiều Ương từ Quốc Tử Giám , viên thống lĩnh cấm quân tận mắt chứng kiến cảnh náo loạn khó lòng kiềm chế nổi trong thành, dân tình quá đỗi sục sôi khiến lòng phần d.a.o động—

Sau khi suy tính , thống lĩnh quyết định giam riêng Kiều Ương nhà lao hình bộ, lấy danh nghĩa chờ lệnh tân đế xử lý .

“tân đế” kịp hạ lệnh, thậm chí còn kịp trở thành tân đế thực sự, thì tin Hoàng thái nữ dẫn đại quân kinh truyền tới tiên.

Kiều Ngọc Bách khó lòng cảm thấy sợ hãi, nếu đại quân kịp thời tiến thành, a phụ dù chỉ tạm thời giam trong nhà lao hình bộ, cũng tuyệt đối thể sống quá nửa tháng.

Ninh Ninh phá tan kế hoạch của bọn chúng, đồng thời cứu mạng của họ.

Kiều Ngọc Bách nghẹn ngào : “A phụ, là Ninh Ninh trở về…”

“Ta , …”

Kiều Ương ngắt lời con, bất chợt rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-645-nang-chien-thang-de-dang-nhu-the.html.]

Kiều Ngọc Bách kịp thêm vội đuổi theo: “A phụ!”

 

phụ đầu mà chỉ dứt khoát đáp: “Đừng theo!”

Kiều Ương bỏ con trai, bước thẳng về phía hoàng cung.

Trong cung, các lối đều trọng binh canh giữ.

Nhờ Đường Tỉnh phái dẫn đường, Kiều Ương mới thể tự do.

Ông hỏi thăm từng đoạn đường, vượt qua từng cánh cổng cung, cuối cùng cũng dừng chân Tượng Viên.

Lúc , trời sáng rõ, nữ tử khoác hắc bào một bậc thềm bên ngoài cổng Tượng Viên.

Vào ngày trọng đại như thế, nàng chọn đến chốn yên tĩnh hẻo lánh một .

Cũng như bao , mỗi trận thắng, nàng luôn thích ở một .

Dường như thói quen từng đổi.

Nhìn thấy ông đến, nữ tử trẻ tuổi khẽ vẫy tay.

Lệ nhòa khoé mắt, Kiều Ương rõ thần sắc nàng.

Ông bước lên vài bước, thể kìm nén cảm xúc, liền vén áo dài, cung kính quỳ xuống.

Đây là một cuộc trùng phùng cần dò xét, cũng chẳng cần thêm bất kỳ minh chứng nào.

“Đừng quỳ nữa.”

Giọng nàng khẽ vang lên, dường như nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí bậc đá bên cạnh: “Lại đây cùng .”

Một lúc lâu , Kiều Ương mới thể từ từ dậy.

Cuối cùng, Kiều Ương xuống bậc thềm phía chỗ của Lý Tuế Ninh, khẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt, giọng trầm khàn hỏi: “Điện hạ đến chốn vắng vẻ một ?”

“Ta nhớ lầm nơi một cây táo,”

Lý Tuế Ninh về phía , khẽ: “Ta đến xem, quả nhiên vẫn còn đây.”

Kiều Ương theo ánh của nàng, trông thấy gốc cây táo già mọc đầy cỏ xanh, bên cạnh là một chiếc bình rượu ngọc trắng lặng lẽ yên.

Lý Tuế Ninh chống hai tay lên bậc đá, chút xuất thần mà : “Lần , thắng quá dễ dàng, cảm giác như là hưởng thành quả.”

Trận chiến cuối cùng , nàng vốn chuẩn cho một cuộc đối đầu trường kỳ, ngờ rằng từ khi trở về từ Bắc Địch, chỉ trong một ngày, nàng thể tiến thẳng đến Kinh kỳ và tại nơi .

Nàng tiếp: “Có kết quả là nhờ Lạc, thầy và dày công mưu tính, đây là chiến thắng mà các dành cho .”

Kiều Ương đồng tình: “Đây vẫn là chiến thắng của điện hạ.”

“Đây là chiến thắng của lòng ,” ông , “Mà lòng từ xưa đến nay vẫn luôn khó chinh phục nhất.”

Cục diện chỉ dựa vài mà thành, từ đây sẽ còn vô vàn tấm lòng cùng kết nối thành một mạng lưới vững chắc.

Con đường giành lòng dài dằng dặc, thể là dễ dàng?

Hai kiếp nàng trải qua, lúc nào là dễ dàng?

Nếu thể khiến nàng thấy dễ dàng hơn một chút, thì cũng là niềm vinh hạnh lớn lao cho những nguyện trung thành với nàng.

Thế gian thể chỉ một vị hùng, nếu sẽ là bất công với những khác, và càng bất công với chính hùng.

Một bất công , thì thể thứ hai.

“Phò trợ điện hạ, cũng chính là giúp đỡ muôn dân,”

Kiều Ương , “Điện hạ và bách tính đồng tâm, bách tính mới sẵn sàng giúp .”

Nàng chỉ là đồng hành, mà còn là mở đường.

Chính vì , nàng mới xứng đáng là biểu tượng của vận mệnh quốc gia.

Tất cả những gì nàng , dù là nàng cho là “ hưởng thành quả,” cũng đều là những thứ nàng đáng nhận .

Gió sớm lay động lá táo phát tiếng rì rào, mang hương rượu ngọt ngào bay xa.

Hương rượu phảng phất khắp nơi, là tế lễ, cũng như lời chúc mừng.

Khi mặt trời dần lên cao, Kiều Ương khom , cẩn thận xoa tay, ngượng ngùng : “Thuộc hạ đây sự thật, nhiều thất lễ với điện hạ, mong điện hạ rộng lượng bỏ qua lầm của kẻ thấp hèn…”

Lý Tuế Ninh đón làn gió sớm mát lạnh, khẽ : “Tam thúc thế.”

Kiều Ương lộ vẻ sợ hãi, khổ sở, lập tức dậy, liên tục hành lễ tạ tội.

Ánh mặt trời sáng tỏ, bỗng vang lên tiếng voi rống dài, trong trẻo và vang vọng.

Kiều Ương liền nắm lấy cơ hội để tâng bốc: “Thái bình tượng, ngày xa, đây là điềm lành .”

Lý Tuế Ninh từ từ dậy, nữa về phía bình rượu gốc táo, dần đưa ánh mắt về nơi xa xăm.

Nàng sẽ phụ lòng những ai giúp đỡ , cũng phụ lòng chính .

Hình tượng thái bình, nền tảng bất diệt sẽ nàng xây dựng từ đây.

Ánh dương quét dần những bóng tối còn sót ở từng góc khuất của hoàng thành.

Khắp Kinh thành, việc truy quét tàn quân của Lý Ẩn vẫn đang tiến hành ráo riết.

Qua ba ngày, tình hình trong thành dần định.

Trong ba ngày , hầu hết tông thất và quan đều đóng cửa ở nhà, cũng chẳng trách họ tỏ yếu kém.

quan trường thăng trầm là chuyện thường, nhưng độ thăng trầm của mấy năm qua quả thật vượt quá sức chịu đựng của con .

Một thành viên tông thất bình tâm bắt đầu cân nhắc tính cách vị Hoàng thái nữ .

Tuy nàng cũng mang họ Lý, nhưng từng nhờ cậy họ Lý, dựa sức mạnh mà lên.

Một lên từ g.i.ế.c chóc như , tính tình sẽ đây?

Nàng cũng chẳng triệu kiến bọn họ, khiến lòng ai nấy thấp thỏm yên.

Lý Tuế Ninh thật cố tình để họ chờ đợi, mà chỉ là thời gian rảnh, nàng còn quá nhiều việc xử lý.

Những chuyện vụn vặt trong thành Tống Hiển, Tần Ly, Ngô Xuân Bạch đảm nhiệm thu xếp, các quan viên từ Lạc Dương và Giang Đô phái đến cũng đang đường tới, còn Trạm Miễn vẫn đang dưỡng thương – Hoàng thái nữ sai mang đến ít t.h.u.ố.c bổ, đang cố gắng bồi bổ.

Ngụy Thúc Dịch cũng trở về phủ quốc công của , nơi mà đó quân Biện chiếm đóng, khu vườn tàn phá tan hoang, chỉ còn chờ đến khi quốc công trở về mà đau lòng khôi phục .

Sáng sớm hôm , Ngụy Thúc Dịch kiệu cung, khi ngang qua một đầu hẻm, kiệu dừng theo lệnh.

Trước hẻm một cô bé mười một, mười hai tuổi đang bán hoa.

Cô bé bước xuống từ trong kiệu, khỏi ngẩn ngơ.

Chưa bao giờ nàng trông thấy ai như vị công tử , tựa như tiên giáng trần.

Ngụy Thúc Dịch mỉm hỏi giá, cô bé bần thần một lúc mới đáp .

Ngụy Thúc Dịch bảo Trường Cát trả thêm bạc cho cô bé.

Trường Cát sai mang cả hai giỏ hoa đặt lên xe ngựa phía , thắc mắc hỏi: “Công tử mua hoa gì?”

Ngụy Thúc Dịch vén rèm kiệu: “Mang cung.”

Trường Cát lập tức hiểu , đó là để tặng Hoàng thái nữ, nhưng: “…

Trong Ngự Hoa Viên của cung, kỳ hoa dị thảo nào mà ?”

hoa khác,” giọng Ngụy Thúc Dịch nhẹ nhàng đáp cùng lúc rèm kiệu buông xuống.

Dân chúng bắt đầu dám ngoài buôn bán, tự kiếm sống, điều đó ý nghĩa hơn là chỉ bằng lời với nàng, mà để nàng tận mắt chứng kiến.

Ngày hôm , Tiêu Mân cũng từ ngoài thành tiến kinh, cung diện kiến Thái nữ.

Trên con đường trong cung, nhiều cung nhân đang tẩy sạch vết máu, Tiêu Mân bước qua từng cổng cung, vạt áo và giày dính nước, nhưng điều chẳng hề phiền lòng , mà ngược còn khiến lòng thêm vui vẻ, an yên, phong thái càng thêm rạng rỡ.

Loading...