Cẩm Tú Vô Song - Chương 625: Nàng chính là Quốc Vận

Cập nhật lúc: 2025-10-22 12:48:43
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lý Tuế Ninh lặng lẽ trong tuyết, để bản thư giãn đôi chút trong khoảnh khắc vắng vẻ.

Cho đến khi Ngự Phong bay đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng cất tiếng kêu, dùng mỏ dài thiết cọ mái tóc xõa tung của nàng.

Lý Tuế Ninh cầm lên chiếc mặt nạ vàng nhuốm m.á.u mà Ngự Phong đắc ý mang đến như chiến lợi phẩm, khẽ bằng giọng yếu ớt: “Tốt… săn thu hoạch hề nhỏ.”

Đây là đầu tiên nàng và Ngự Phong hợp sức săn bắn, cùng hạ gục kẻ thù hung bạo nhất đồng tuyết .

Ngự Phong đột ngột lùi vài bước, rũ đôi cánh lông vũ rối bời và nhuốm m.á.u của vỗ cánh bay lên trung.

Chẳng bao lâu , nó , bay lượn đầu Lý Tuế Ninh, tiếng kêu cảnh báo vang lên gấp gáp.

Chim ưng là đôi mắt sắc bén nhất vùng đất tuyết ; Ngự Phong phát giác địch đến gần.

Tiếng vó ngựa dần rõ ràng hơn.

Kẻ đến chính là quân Bắc Địch từ phía , chặn nơi đường núi và bờ sông băng, theo lệnh của A Sử Na Đề Liệt vòng đường.

Khi băng qua dòng sông băng, chúng men theo dấu vết A Sử Na Đề Liệt để , cuối cùng theo đến đây.

Vài tên lính Bắc Địch dẫn đầu, từ xa thấy rõ một vùng tuyết loang lổ m.á.u đỏ chói mắt phía .

Chúng giơ roi ngựa, hét lớn bằng tiếng Bắc Địch: “Nhanh!

Đằng !”

Ngự Phong kêu lên inh ỏi, cố gắng túm lấy áo của Lý Tuế Ninh.

lúc đó, từ xa, con ngựa lớn màu nâu đỏ gắng sức dậy khỏi hố tuyết, rũ lớp tuyết , chạy đến mặt Lý Tuế Ninh, lượt khuỵu hai chân , kêu gấp rút thúc giục nàng.

Lý Tuế Ninh nhét con d.a.o ngắn giày, chật vật trèo lên lưng ngựa.

Những tên lính Bắc Địch tiên phong thu hẹp cách chỉ còn vài chục bước.

Chúng thấy thấp thoáng một con ngựa lớn từ trong tuyết dậy, chở theo một đang rời , lập tức cất tiếng quát.

Không nhận hồi đáp, chúng nhận là kẻ địch, liền nhanh chóng lấy cung dài phía , b.ắ.n hạ nàng.

khi kịp giương cung, chúng bất ngờ một con hắc ưng từ trời sà xuống tấn công, lượt ngã nhào khỏi ngựa, nặng nề rơi tuyết.

Thế nhưng đại quân phía lâu cũng đuổi đến, hàng trăm kỵ binh như một làn sóng tuyết phủ mù mịt.

Chúng nhanh chóng thấy t.h.i t.h.ể kinh hoàng của A Sử Na Đề Liệt.

Qua những dấu vết giao đấu, hiện trường hề dấu hiệu của thứ ba…

Vậy là đối phương đơn độc g.i.ế.c c.h.ế.t Đề Liệt?!

Dù là kẻ can đảm hung hãn như Bắc Địch cũng khỏi kinh ngạc đến mức thể tin nổi, thậm chí theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhưng chúng vẫn mau chóng theo dấu vó ngựa mà truy đuổi!

Kẻ địch tất nhiên cũng thương nặng, còn chúng thì hàng trăm ngựa, chẳng lẽ sợ g.i.ế.c một !

Lý Tuế Ninh rạp lưng ngựa xóc nảy, Ngự Phong luôn bay phía , chỉ đường về.

Quy Kỳ kiệt sức, cách với quân truy đuổi phía dần thu hẹp.

May con đường quanh co khúc khuỷu, truy binh phía thể dễ dàng giương cung bắn.

TBC

Hai mươi dặm đường nguy hiểm trôi qua, khi Quy Kỳ gần như kiệt sức, nó đột ngột hí vang và dừng .

Trước mặt là bờ vực!

Bờ vực như một bàn tay khổng lồ của núi non vươn , ba mặt đều là vách núi hiểm trở, phía đối diện với một rìa núi khác, nhưng cách ít nhất cũng gần một trượng.

Ngự Phong bay sang bờ bên , bay lượn thúc giục Quy Kỳ.

Quy Kỳ hoảng sợ lùi , con ngựa tính tình nóng nảy như c.h.ử.i mặt con chim – cái con chim c.h.ế.t tiệt dẫn đường kiểu gì , nó là ngựa cơ mà!

Nó là ngựa đấy!

Nhìn khe núi rộng thể vượt qua, Quy Kỳ hí vang, lùi .

lúc , tiếng vó ngựa dồn dập, một con ngựa cưỡi xuất hiện.

Toàn nó màu nâu đỏ, chỉ riêng trán một đốm trắng như tuyết, băng qua một bãi cỏ khô cao ngang , từ trong lớp tuyết hiện .

Đó là Lưu Hỏa.

Lưu Hỏa, vốn để phía , từ khi Lý Tuế Ninh lên đường tự theo dấu vết mà tìm đến.

nó chạy chậm, kịp đuổi theo đội ngũ, chỉ thể theo dấu vết mùi hương, mãi đến lúc mới đến nơi đây.

Truy binh phía càng lúc càng gần, Lưu Hỏa hối thúc Quy Kỳ vượt qua bờ vực.

Quy Kỳ vẫn dám nhảy, cúi đầu bi ai, còn vẻ kiêu dũng của ngày thường, đôi mắt nó dần ngấn lệ.

Lưu Hỏa thấy , như tức giận sự chần chừ của nó, hí lên một tiếng giận dữ rõ ý tứ, mạnh mẽ húc Quy Kỳ, đó bất ngờ lao về phía bờ vực.

Quy Kỳ thấy cảnh đó, cùng ánh mắt bỗng chốc toát lên sự quyết liệt, còn do dự, lập tức theo .

Năm xưa, Lưu Hỏa từng cùng chủ nhân của nhảy qua những khúc rãnh rộng tương tự, trong quân còn con ngựa nào thể điều đó ngoài nó.

giờ đây, Lưu Hỏa già.

Nó cũng già.

Con chiến mã xế bóng lao vượt qua bờ vực, đôi chân co lên khi sắp chạm bờ đối diện, dồn hết sức bám những tảng đá phủ tuyết –

Trong lúc nửa của nó lơ lửng , Quy Kỳ, con chiến mã trẻ phía , lập tức lao đến, lấy thể sắp rơi của lão mã điểm tựa, phóng thành công qua bờ bên !

Quy Kỳ đáp xuống đất trượt ngã, hí lên sợ hãi, Lý Tuế Ninh lưng cũng văng ngoài.

Cùng lúc đó, tiếng hí của Lưu Hỏa hòa lẫn với âm thanh của tuyết và đá vụn, từ từ rơi xuống vực sâu, vang vọng mãi cho đến khi tắt lịm.

Người kể rằng, khi loài sơn dương buộc vượt qua núi đồi hiểm trở, những con già yếu sẽ dùng chính cầu nối để giúp bầy nhỏ vượt qua – đó là bản năng sinh tồn, cũng là lòng yêu thương che chở.

Ngoài sự che chở , từ Giang Đô đến Thái Nguyên, từ Thái Nguyên đến đất Bắc Địch, Lưu Hỏa luôn kiên định bước con đường trung thành và dũng cảm của nó.

Thân xác của nó thể lão hóa, nhưng lòng trung nghĩa thì bao giờ suy giảm.

Đến khi ngọn đèn sắp tắt, nó vẫn kiên trì vượt ngàn dặm chỉ để chờ đợi khoảnh khắc .

Binh lính Bắc Địch đuổi đến, thấy vực thẳm mặt đều gấp gáp ghìm cương, chẳng con ngựa nào trong chúng dám liều vượt qua.

Nhìn dấu chân ngựa trượt dài đất đối diện, một vài Bắc Địch khỏi chấn động, thậm chí kẻ lộ vẻ thán phục trong giây lát.

Tên cầm đầu giơ tay, hiệu cho thuộc hạ thu cung.

Người và ngựa bên vẻ ngã xuống tuyết, đá che khuất, chẳng thể rõ vị trí chính xác, bao nhiêu mũi tên cũng chỉ uổng phí.

Nhớ tin tức sáng nay trong trướng và cái c.h.ế.t kinh hoàng của A Sử Na Đề Liệt, tên tướng Bắc Địch lệnh rút lui, tìm đường vòng khác để đuổi theo.

con đường gần nhất vòng sang ngọn núi bên cũng mất ít nhất nửa ngày, thậm chí lâu hơn.

Ngã trong tuyết, Lý Tuế Ninh cố gắng dậy nhưng gục xuống.

Quy Kỳ lê bước khó nhọc đến bên nàng, ngã xuống cạnh, hí vang ai oán.

Lý Tuế Ninh lật ngửa trong tuyết, đưa tay run rẩy chạm đôi môi tái nhợt nhuốm máu, cất lên một tiếng huýt sáo.

Không hồi đáp, nàng tiếp tục huýt thứ hai, thứ ba, thứ tư, cho đến khi kiệt sức.

Tuyết dày rơi phủ hàng mi nàng, đôi mắt nhắm run lên khe khẽ, một giọt nước mắt tròn lăn dài từ khóe mắt, lướt qua đuôi mày, chạm tuyết và lập tức tan chảy.

Đợi đến khi hồi sức một chút, nàng huýt sáo nữa, lặp lặp , chịu bỏ cuộc.

Không bao lâu, một tiếng kêu của chim ưng bất ngờ vọng đến tai nàng.

Lý Tuế Ninh định huýt sáo thêm nữa thì bỗng hiểu điều gì đó, rút con d.a.o ngắn trong ủng, cắm tuyết, cố gượng dậy, về phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-625-nang-chinh-la-quoc-van.html.]

Ngự Phong bay đến mặt Lý Tuế Ninh, xoay vòng quanh nàng vài bất ngờ bay , lượn vòng ở phía xa.

 

Đằng nó hiện lên một bóng hình nâu đỏ.

Giữa trời gió tuyết tê buốt, bóng dáng lão mã lê từng bước nặng nề, chậm rãi băng qua lớp tuyết dày.

Lý Tuế Ninh lặng lẽ ngước , đến khi lão mã đầy thương tích đến mặt, hí lên một tiếng khuỵu chân, ngã xuống bên nàng.

Lý Tuế Ninh bỗng chốc ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u nó, áp trán , nhắm mắt bật như một đứa trẻ tìm thứ mất, gần như ơn gọi tên nó: “…

Lưu Hỏa!”

Ngự Phong bay lượn một vòng đậu xuống Quy Kỳ, khiến con ngựa mệt nhoài ngã lăn bốn chân lên trời.

Ngự Phong rũ tuyết , vỗ cánh vài cái thẳng với vẻ kiêu hãnh.

Ngự Phong rõ địa hình nơi đây, đáy vực mà Lưu Hỏa rơi xuống là một dòng nước xiết, nước chảy mạnh từ cao xuống, băng kết dày, phủ tuyết, thoạt rõ.

Lưu Hỏa rơi xuống dòng nước, cuốn về hạ lưu, Ngự Phong theo sát mang nó trở .

Trên lão mã đầy vết thương, chỗ đá quệt, chỗ do băng cứa, nhưng khi rơi xuống, Lưu Hỏa co bốn chân, may mắn tổn hại đến chân – bộ phận quý giá nhất của chiến mã.

Một khi chân gãy, ngựa tất c.h.ế.t.

quyết tâm hy sinh, Lưu Hỏa vẫn từng từ bỏ sinh mệnh , giống như chủ nhân nó .

Lý Tuế Ninh kiệt sức xuống, Lưu Hỏa và Quy Kỳ một trái một tựa nàng, chắn gió, sưởi ấm.

Lý Tuế Ninh lúc thì nhắm mắt, khi trời tuyết bay phủ mờ thiên .

Trận chiến vượt qua cửa tử, nhưng nàng hối hận vì quyết định của .

trăm nữa, nàng vẫn sẽ chọn con đường như .

Giữa cõi sống và c.h.ế.t, nàng nghịch thiên mà trở về.

Trong chốn trần thế, bước nào của nàng cũng là bước hiểm nguy, lưỡi đao của vận mệnh luôn treo đầu, ngày nào sẽ giáng xuống, hủy hoại nỗ lực của nàng.

Thay vì chờ vận mệnh đột ngột ập đến mà kịp phòng , nàng lựa chọn đối đầu trực diện, để kiểm soát phần nào, ít nhất cũng giành tiên cơ.

Và tiên cơ , lẽ chính là chút hy vọng duy nhất cho sinh mệnh nàng.

Nàng chẳng khác gì một kẻ đ.á.n.h cược mạng sống.

nếu cược, thì chỉ còn con đường vận mệnh đoạt mạng mà thôi.

Nàng dùng chính thực lực của giành lấy cục diện , vì cớ gì để vận mệnh vô lý hủy hoại?

Lần nàng nhất định đến Bắc Địch, nhất định phá tan kiếp .

nàng mang theo kiếp nạn mà gặp vị Tiểu Vương Thúc may mắn ?

Trước khi gặp , nàng trở thành một “ còn vận rủi đeo bám, mới đường hoàng mà chính tay g.i.ế.c .

Một phen chiến đấu sinh tử, dù , thắng là thắng.

Nàng thắng vẻ vang, thắng xứng đáng, thắng đến khoái ý.

Lý Tuế Ninh trong tuyết, thể rã rời yếu đuối nhưng tâm hồn sảng khoái tràn đầy.

Nàng lặng lẽ đợi sức lực hồi phục, từng bước kế hoạch tiếp theo hiện rõ trong đầu.

Từ đây về phía nam, nếu tắt ba ngày đường ngựa, nàng sẽ đến bộ lạc mà của nàng đang đóng giữ.

Những bộ lạc đó vốn thần phục Bắc Địch vương đình, nên A Sử Na Đề Liệt cũng thể gấp rút mà giải cứu những lão yếu phụ nhược trong đó.

, con đường dẫn đến phương nam hiện đang trong tay của nàng.

Nếu may mắn, đường nàng thể gặp toán binh lính tuần tra.

Khi gặp binh lính, tập hợp thêm nhân mã, chuẩn đầy đủ lương thảo và t.h.u.ố.c nổ, nàng sẽ dẫn quân giải cứu các tướng sĩ vây hãm.

Cái c.h.ế.t của A Sử Na Đề Liệt chắc chắn sẽ khiến lòng quân Bắc Địch d.a.o động.

Đến lúc , nàng sẽ dùng pháo hiệu tín hiệu, cùng tướng sĩ trong núi nội công ngoại kích, lòng tin sẽ đ.á.n.h tan quân của A Sử Na Đề Liệt.

Sau đó, khi binh lực sẵn sàng, nàng sẽ tiến thẳng đến Bắc Địch vương đình.

A Sử Na Đề Liệt – hổ lớn chắn đường diệt trừ, chỉ cần tiếp cận Bắc Địch vương đình, gián điệp giúp đỡ, nàng nhất định sẽ cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t Bắc Địch Khả Hãn.

Người Bắc Địch xưa nay tục lệ, một khi Khả Hãn qua đời, dù là đại quân đang chinh chiến cũng lập tức hồi triều.

Tương lai rộng mở phía , thứ trong tầm tay, điều duy nhất đáng lo ngại là vết thương nàng quá nặng, e sẽ chậm kế hoạch.

Thế nhưng, cảm nhận ấm từ bộ lông của hai con ngựa bên cạnh, lòng nàng thấy bình yên.

Vài mơ hồ rơi hôn mê, ý thức nàng lơ lửng, nhưng nàng vẫn dám để mất tỉnh táo.

Tuyết trời tự khi nào ngừng rơi.

tuyết mặt đất khẽ rung chuyển.

Ngự Phong vẫn luôn cảnh giác quan sát xung quanh, giờ đây phát tiếng kêu nhắc nhở.

Mặt đất rung chuyển ngày càng mạnh, cả đất trời đều chấn động.

Lý Tuế Ninh bình tĩnh suy xét, một lúc nàng xác định đó là âm thanh do vó ngựa tạo , với khí thế , ít nhất đến vài ngàn kỵ binh.

Nghe kỹ hơn, âm thanh phát từ hướng nam, từ đó đến chắc chắn là quân Bắc Địch.

Phía nàng tuy hai ngàn nhân mã, nhưng bọn họ chia nhỏ đóng giữ từng khu vực, lệnh sẽ tự ý tập hợp đến đây.

Vậy rốt cuộc là quân ai?

Nơi gần bờ vực, là đường hiểm, những đó lẽ qua đây, cũng gây nguy hiểm cho nàng.

Đang lúc nàng suy nghĩ, Quy Kỳ dậy, bất chợt tiến về hướng tiếng vó ngựa truyền đến.

Quy Kỳ vốn nhạy bén, nếu là quân Bắc Địch thì nó sẽ dám gần, nên Lý Tuế Ninh ngăn cản.

Khoảng hai khắc , mặt đất rung chuyển càng mạnh, tuyết cây cũng rơi lả tả.

Phía là một đoạn dốc, Lý Tuế Ninh chăm chú , cuối cùng thấy một bóng đen hiện giữa trời tuyết trắng.

Binh mã chỉnh tề, áo choàng đen, giáp đen, cờ quân Huyền Sách tung bay.

Người thanh niên dẫn đầu khoác áo choàng đen, tóc đen, đôi mắt về phía nơi tuyết nhuộm đỏ mặt đất.

Mười sáu năm , nữ tử từng ngã xuống mảnh tuyết nguyên , giờ đây tay cầm đoản đao, từ giữa tuyết đỏ dậy.

Giữa cánh đồng hoang vắng bốn bề tĩnh lặng, trong bầu trời đất lạnh lẽo mênh m.ô.n.g chỉ một nàng.

Gió lạnh phất qua mái tóc, tuyết trắng vương áo, nàng tuy tàn tạ, thê thảm, lặng im, nhưng quanh như khí thế của núi non và biển cả, khiến đất trời cũng rúng động.

Trong mắt Vô Tuyệt, nàng rõ ràng là vượt qua ngọn lửa và biển m.á.u mà hồi sinh, và giờ đây xương cốt đế vương thực sự thiện…

Thế nào là thiên ý? – Từ nay nàng chính là thiên ý của muôn dân.

Thế nào là quốc vận? – Từ nay nàng chính là quốc vận!

Vô Tuyệt cuối cùng hiểu bộ ý nghĩa của kiếp nạn như lời Thiên Kính từng , trong lòng rúng động, gấp rút xuống ngựa, lao nhanh vài bước, quỳ phục xuống đất, giọng run run ngấn lệ: “…

Chúc mừng Điện hạ, phá tan kiếp nạn !”

Các tướng sĩ phía cũng theo gương xuống ngựa, đồng loạt quỳ một gối tuyết, tay ôm quyền cung kính chào: “Mạt tướng bái kiến Điện hạ!”

Trong tiếng chào mừng, tiếng va chạm của đao giáp vang dội, Thôi Cảnh nhanh chân bước đến gần nàng.

 

Loading...