Cẩm Tú Vô Song - Chương 609: Quyết Chiến Bảo Vệ Ải
Cập nhật lúc: 2025-10-21 14:39:12
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ nghị sự đường bước , trời ngả về Tây, Trường Tôn Phù giữ dáng vẻ đoan trang mà , cùng Trường Tôn Tịch: “Gia chủ cần lo lắng cho .”
“Luận về tuổi tác, gia chủ còn nhỏ hơn vài tháng, nhưng những năm qua trải bao thử thách, xông pha hiểm nguy để chọn minh chủ cho gia tộc.
Ngược , đây, là đường tỷ mà luôn che chở trong chốn khuê phòng.” Trường Tôn Phù : “Gia chủ chớ quên, vinh quang của gia tộc Trường Tôn từ xưa đến nay đều gắn bó sâu sắc với nữ nhân.”
“Vì tiền đồ của gia tộc mà bôn ba thậm chí liều , là quyền lực riêng của nam nhân.
Chuyện nào cần đảm đương, ai thích hợp thì .” Nàng về phía mặt trời đang lặn: “Từ đến nay, và tiểu cô đều chung một ý nghĩ.”
Người tiểu cô mà nàng nhắc đến, là Trường Tôn Huyên, chỉ lớn hơn nàng hai tuổi nhưng yểu mệnh .
Gả cho ai vốn quan trọng, hôn nhân thể là gông xiềng trói buộc họ trong khuôn khổ thế tục, nhưng cũng thể biến thành lợi khí trong tay họ.
Nghĩ đến những thử thách sắp tới, ánh mắt Trường Tôn Phù chỉ sợ hãi, mà còn ánh lên tia sáng rực rỡ như sắc hồng của mặt trời lặn.
“Xin tỷ yên lòng, nhất định sẽ hết sức bảo vệ tỷ chu .” Trường Tôn Tịch hứa chắc nịch, như thể cả sự bảo vệ ngày xưa mà kịp dành cho tiểu cô cũng gói ghém trong lời hứa , đến độ biểu lộ vài phần cố chấp.
“Tốt.” Trường Tôn Phù mỉm cùng y: “A Tịch, chúng kề vai tác chiến, cùng đ.á.n.h thắng trận .”
Ánh chiều tà phủ lên hai tỷ , tựa một lớp vàng rực rỡ sáng lấp lánh.
Không lâu , Trường Tôn Tịch đầu về phía Bắc, gia tộc của nay “chiến trường,” còn minh chủ mà lựa chọn cho gia tộc thì cũng đang ở một chiến trường khác, hung hiểm gấp bội.
Hành sự của Hoàng thái nữ phần trái lẽ thường, khiến tộc nhân nhiều nghi ngại, nhưng Trường Tôn Tịch cách khác hẳn.
Giống như năm đó ở Khổng miếu, nàng lấy mồi, vạch trần hung thủ sát hại tiểu cô của .
Nàng tay đẫm m.á.u cầm lễ văn, thốt lên câu khiến khắc cốt ghi tâm suốt đời:
“Chính như kẻ mở cửa sổ lớn để ánh sáng trời lọt , một tấm lòng công chính sẽ sinh muôn điều thiện lành.
Đa tạ chư vị giữ lòng công chính, minh chứng cho đạo nghĩa khắp nhân gian.”
Hình ảnh m.á.u sôi trào, đến nay vẫn nguội lạnh.
Nay nàng đang ở lối của ánh sáng trời, sự chân thành công chính bao giờ đổi theo phận của nàng, xứng đáng trở thành lý do càng khiến thêm kiên định.
Cuối tháng bảy ở phương Bắc, cái nóng qua, nhưng khí sát phạt càng bừng bừng.
Trong những trận giao tranh, da thịt xương tủy đều phơi nơi chiến trường, m.á.u đổ nhuộm đồng nội.
Cuộc chiến giữ ải và phá ải từng ngơi nghỉ, mức độ khốc liệt của chiến trận là cao nhất trong suốt hai mươi năm qua, vượt xa trận chiến mười sáu năm khi Thường Khoát lĩnh binh đ.á.n.h giặc.
Liên tục thương binh từ tiền tuyến lui về, các cửa ải điều chỉnh phòng ngự thường xuyên.
Từ Sóc Phương cũng phái đến vạn binh mã để viện trợ.
Tình hình ở Lũng Hữu cũng căng thẳng kém, dù đa phần là các cuộc tập kích quy mô nhỏ nhưng với chiến tuyến kéo dài, phòng thủ khó khăn, vẫn vài toán địch lọt lãnh thổ.
May , còn lớp tường thành hùng tráng của Ngọc Môn Quan chướng ngại cản địch.
Hơn nữa, ở Lũng Hữu cũng phòng động thái của Thổ Phiên từ phương Nam – theo chỉ thị của Thôi Cảnh, nửa binh mã của Lũng Hữu đạo phân bổ để phòng ngừa và uy h.i.ế.p Thổ Phiên, nhằm ngăn cho Thổ Phiên thừa cơ xâm lấn.
Hôm đó, đại tướng A Sử Đức Nguyên Lợi của Bắc Địch rút kinh nghiệm từ những trận bại liên tiếp, điều chỉnh chiến lược một nữa xuất quân tấn công cửa ải Âm Sơn, nơi Lý Tuế Ninh và Thôi Cảnh đang dẫn binh chống giữ.
Khi hai bên binh sĩ đang ác chiến kịch liệt tại ải , thì cách đó chừng trăm dặm về phía Tây, tại một cửa ải hiểm trở khác, một toán thiết kỵ Bắc Địch cũng đang ồ ạt kéo đến.
Toán thiết kỵ gồm gần hai vạn binh, băng qua núi non hẻm núi tựa dòng thác cuồn cuộn tràn về, bụi cát cuộn mịt mù, thấp thoáng thể thấy cờ chiến của bộ lạc Ô Vĩ thuộc Bắc Địch.
Bắc Địch mười hai bộ lớn, mỗi bộ ít nhất gồm hai dòng họ hợp thành.
Những năm gần đây, nội bộ các bộ lạc lục đục chia rẽ, vài chi nhánh bắt đầu tự lập, nhưng vẫn gọi chung là mười hai bộ.
Trong đó, Ô Vĩ là một trong những bộ lạc lâu đời và hùng mạnh nhất của Bắc Địch.
Lần , họ mang hơn vạn binh mã tham chiến, do thủ lĩnh đương nhiệm tên là Niết Nô – kẻ nổi danh can đảm và hiếu chiến.
Hai năm qua, bộ lạc Ô Vĩ dần tỏ ý tuân theo lệnh của Khả Hãn.
vì trận mang danh nghĩa Bắc Địch, nên Niết Nô mới tạm thời tuân theo lệnh của A Sử Đức Nguyên Lợi.
Những thất bại liên tiếp cùng tổn thất nặng nề khiến Niết Nô nảy sinh bất mãn với A Sử Đức Nguyên Lợi, bất mãn ngày càng khó hòa giải, dần đến chỗ Niết Nô còn theo hành quân, cũng chẳng điều khiển, sai phái nữa.
Ngoài lực lượng của bộ lạc , Niết Nô còn tập hợp thêm một vài bộ tộc nhỏ khác, cùng tách khỏi đội quân của A Sử Đức Nguyên Lợi.
Những ngày gần đây, thám báo trướng Niết Nô phát hiện phòng tuyến ở cửa ải phía Tây trở nên mỏng manh.
Nhân lúc A Sử Đức Nguyên Lợi thu hút phần lớn binh lực của quân Thịnh, Niết Nô lập tức hạ lệnh phát động tập kích cửa ải .
Cửa ải nơi đây hiểm trở khó đánh, nhưng trong mắt Niết Nô, với gần hai vạn thiết kỵ, chúng thừa sức san phẳng phòng tuyến mỏng manh mắt!
Chiến ý bừng bừng, Niết Nô thúc ngựa lao nhanh về phía , thấy cửa ải gần trong tầm mắt, liền giơ cao đao hô lớn: “G.i.ế.c!”
Tiếng hò hét sát phạt của lập tức lan , theo là vạn chiến mã tung vó cuồn cuộn lao tới.
“—Đùng!
Đùng!
Đùng!
Đùng!”
Tiếng trống trận dồn dập của quân Thịnh như tiếng mưa nện xuống mặt hồ, từng lớp sóng gợn lan rộng.
Chờ sẵn từ lâu, Thường Tuế An cầm giáo lên ngựa, hô lớn: “Nghênh chiến!”
Ngay đó, Hà Vũ Hổ nhảy lên ngựa, ánh mắt sắc như hổ, đầy sát khí: “Thằng cha nó, bọn Hồ con quả nhiên kéo tới đây!”
Hà Vũ Hổ lớn tiếng hô hào: “Huynh , theo g.i.ế.c giặc!
Hôm nay quyết để lũ cẩu tặc đến mà về!”
“G.i.ế.c địch!”
Đội tiên phong sự dẫn dắt của Thường Tuế An tựa nước lũ cuồn cuộn xông .
Nhìn thế trận mắt, Niết Nô nhanh chóng nhận điều bất thường.
Phó tướng bên cạnh ngạc nhiên bằng tiếng Bắc Địch: “…Thủ lĩnh, lẽ thông tin sai lầm!”
Đây nào phòng tuyến mỏng manh, rõ ràng là bẫy mai phục!
Việc bố trí mai phục tại đây là kết quả từ kế hoạch mà Lý Tuế Ninh và Thôi Cảnh cùng các quân sư bàn bạc.
Bọn họ lợi dụng sự chia rẽ trong nội bộ quân Bắc Địch, rằng tất sẽ kẻ còn tuân lệnh A Sử Đức Nguyên Lợi mà tự ý phát động tập kích.
Trước khi đ.á.n.h lén, địch ắt thăm dò, vì để chúng bất ngờ tấn công, chi bằng tỏ yếu thế, dụ địch địa bàn thể kiểm soát.
Tuy nhiên, “ thể kiểm soát” ở đây chỉ mang ý nghĩa tương đối, so với đ.á.n.h úp thì vẫn đỡ hơn, chứ nghĩa là quân Thịnh nắm chắc phần thắng.
Trước trận chiến, họ thể đoán chính xác lượng quân địch sẽ đột kích, và lượng hai vạn thiết kỵ mắt quả là một thế lực hùng mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-609-quyet-chien-bao-ve-ai.html.]
Lực lượng của Thường Tuế An cũng hai vạn, nhưng trong đó chỉ bảy nghìn kỵ binh – đây là quân lớn nhất mà Lý Tuế Ninh thể điều động cho .
Thường Tuế An vô cùng tham vọng với trận chiến , chỉ bảo vệ ải mà còn nắm bắt cơ hội, đ.á.n.h tan khí thế quân Bắc Địch, khiến chúng cụp đuôi về sa mạc!
Nhìn thấy quân mai phục, Niết Nô tuy phẫn nộ mưu kế gian xảo của quân Thịnh, nhưng chẳng ý rút lui.
Hắn chắc chắn rằng, dù quân Thịnh bố trí mai phục, nhưng lượng binh lực chắc chắn đủ để đè bẹp bọn họ… Nếu , chỉ cần xông lên là !
Đến lúc , những kẻ sống sót chiến trường đều nhuốm m.á.u của đối phương, chỉ thắng thua, mà còn là mối thù đồng đội mất.
Sự thù hận bùng cháy sát ý, ai nấy đều vung đao với quyết tâm trả hận.
Tinh thần chiến đấu của quân Thịnh khiến quân Bắc Địch bất ngờ.
Trận chiến nối tiếp trận chiến khác, mỗi quân Bắc Địch đều cho rằng tinh thần quân Thịnh suy kiệt, nhưng nào họ cũng thấy nhuệ khí quân Thịnh giảm mà còn tăng lên.
A Sử Đức Nguyên Lợi từng , đây chính là “chiến hồn” của quân Huyền Sách.
Giữa cảnh hỗn loạn và ác liệt, ánh mắt Niết Nô dần khóa chặt một bóng dáng cao lớn, dũng mãnh, kẻ dẫn đầu đội tiên phong khoác huyền giáp .
Ngay lập tức, hạ lệnh mở đường máu, đích dẫn một đội tinh nhuệ lao lên, thẳng hướng vị tiểu tướng trẻ tuổi đó.
Thường Tuế An chút nao núng, giương giáo đối mặt Niết Nô.
Trước đó, c.h.é.m thủ cấp của một thủ lĩnh bộ lạc Bắc Địch, nhưng kẻ mặt rõ ràng khó đối phó hơn nhiều.
Thường Tuế An sở trường dùng giáo dài, giao đấu một hồi, Niết Nô dần hiện lên vẻ ngạc nhiên và tán thưởng, đồng thời chiến ý càng thêm mãnh liệt.
Khi Thường Tuế An đang quần thảo với Niết Nô, quân Bắc Địch ngày càng đông, còn quân Thịnh phía Thường Tuế An thì liên tục ngã xuống.
Từ xa, Hà Vũ Hổ thấy tình cảnh , lòng thầm kêu lên: “Không !”
Tên tặc Bắc Địch chỉ quyết đấu với vị tiểu tướng mà đang chuẩn vây kín để hạ sát !
Sau bao năm rèn giũa, Thường Tuế An còn là kẻ liều lĩnh, nhưng cửa ải quá hẹp, địa hình chiến đấu rộng, khó mà bày trận bảo vệ tướng lĩnh ở giữa trung quân.
Khi giao tranh, hai bên nhanh chóng lâm cảnh giáp lá cà, kẻ địch chen giữa quân , phân biệt rõ ràng.
Trong chiến trận ác liệt , để khích lệ sĩ khí, Thường Tuế An lý do nào để rút lui về .
Dần dần nhận đang bao vây, nhưng Thường Tuế An sự lựa chọn nào khác.
Nếu lúc bỏ chạy, chỉ khiến lộ lưng trần cho Niết Nô, càng đẩy nhanh con đường dẫn đến bại vong.
Thường Tuế An từng nghĩ đến cái c.h.ế.t.
Với lính, c.h.ế.t chiến trường là điều tất yếu.
Hắn sợ c.h.ế.t; nếu c.h.ế.t, điều duy nhất là kéo theo càng nhiều kẻ thù mạnh mẽ cùng xuống.
Trong đôi mắt Thường Tuế An dần hiện lên vẻ đỏ rực, đồng đội lượt ngã xuống bên cạnh , ứng phó với sự tấn công dồn dập của Niết Nô, đối phó với những đợt công kích liên tiếp từ hai bên.
Khi cây trường thương trong tay hạ gục thêm một lính Bắc Địch, kịp rút về, một thanh đao từ bên sườn c.h.é.m tới, chặt đứt cây thương của .
Sức c.h.é.m cũng cánh tay Thường Tuế An hất lên.
Nhận thấy nguy hiểm, nhanh chóng rút thanh kiếm lưng, nhưng ngay đó, hai lính Bắc Địch từ bên trái dùng trường mâu đ.â.m chiến mã của !
TBC
Chiến mã hí vang, chạy điên cuồng vài bước khuỵu xuống ngã nhào.
Thường Tuế An lăn hai vòng đất, mũ Phượng Thùy đầu rơi xuống.
Hắn nhanh chóng chống kiếm lên, nhưng những kỵ binh Bắc Địch lao tới, chúng giơ mâu và đao hô lớn, đồng loạt đ.â.m thẳng .
Đã đầy thương tích, Thường Tuế An ngang nhiên giơ kiếm lên, quyết liệt đón đ.á.n.h kẻ thù mặt, chuẩn một trận tử chiến.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, từ giữa vòng vây xuất hiện một bóng lao tới, mở đường m.á.u tiến , đưa tay về phía : “Thường tiểu tướng quân, lên ngựa!”
Người đến chính là Hà Vũ Hổ.
Không chần chừ, Thường Tuế An đưa tay nắm lấy, nhảy lên ngược lưng ngựa, hai cùng dựa lưng mà đánh, phối hợp tác chiến.
Hà Vũ Hổ dẫn theo vài binh sĩ tinh nhuệ mở đường, phía ngoài quân Đại Thịnh đang cố gắng tiến đến giải cứu, nhưng quân Bắc Địch cũng ùn ùn kéo tới.
Đôi bên giao tranh kịch liệt, m.á.u tươi hòa lẫn với bụi đất, ngựa dẫm nát thi thể, thứ liên tục đổi, ai phân biệt phương hướng.
Cả Hà Vũ Hổ và Thường Tuế An đều thương, khắp và mặt mũi đều loang lổ máu.
Thấy mũi thương nhắm về phía Hà Vũ Hổ, Thường Tuế An liền vung kiếm chắn giúp, nhưng một lưỡi đao đ.â.m sượt qua bả vai.
Hà Vũ Hổ quát lớn, thúc ngựa lao tới.
Hắn gần như liều mạng mở đường m.á.u mang theo Thường Tuế An thoát khỏi vòng vây.
Khi thấy phía là bóng dáng của đồng đội, thì phía hàng loạt mũi tên sắc nhọn phóng đến.
Thường Tuế An liên tục vung kiếm chặn tên, nhưng lượng quá đông, mũi tên nhanh chóng dày đặc như mưa.
Bị trúng một mũi tên ngực, thanh kiếm trong tay Thường Tuế An rơi xuống, nghiêng dần, suýt ngã khỏi lưng ngựa.
Hà Vũ Hổ vội ghìm cương ngựa, buông tay nắm cương, dùng cả hai tay túm lấy Thường Tuế An, c.ắ.n răng kéo lên, đặt ngang lưng ngựa mặt .
Phía , tên vẫn bay tới dồn dập.
Hà Vũ Hổ cúi ôm chặt Thường Tuế An, ánh mắt đỏ rực như đang rỉ máu, sức thúc ngựa chạy.
Cuối cùng, với sự chi viện của quân Đại Thịnh, loạt tên phía mới ngừng .
Khi đến gần đồng đội, chiến mã của Hà Vũ Hổ trúng tên gục xuống, hai cùng ngã nhào xuống đất.
Trong lúc hỗn loạn, một binh sĩ Huyền Sách tiến lên, lập tức tạo thành vòng bảo vệ.
Viên tướng Nguyên Tường dẫn theo binh lính nhảy xuống kiểm tra, liền thấy lưng Hà Vũ Hổ cắm đầy mũi tên!
Còn Thường Tuế An thì mắt nhắm nghiền, rõ sống c.h.ế.t.
Nguyên Tường mắt đỏ hoe, dìu Hà Vũ Hổ lên giao cho hai binh sĩ: “Mau đưa Hà tướng quân và Thường tiểu tướng quân về chữa trị!
Nhanh lên!”
Trận chiến vẫn tiếp tục, Nguyên Tường thể phân tâm, nhanh chóng lên ngựa chỉ huy tác chiến.
Bên trong ải, lều y tế tạm thời dựng lên, nhưng thương binh quá đông, thương ngừng đưa về, đội ngũ y sĩ hạn thể chăm sóc kịp.
Nhiều binh sĩ còn tự chăm sóc vết thương cho , nào băng xong tiếp tục cầm đao xông lên với đôi mắt rực lửa.
Kiều Ngọc Miên cũng đang mặt trong nhóm y sĩ.
Thường Tuế An vốn nàng đến đây, nhưng nàng giả nam cải trang lén theo đoàn quân.
Những ngày qua, Kiều Ngọc Miên cứu chữa vô thương binh, bản cũng tưởng rằng đủ bình tĩnh, để giữ tỉnh táo, nàng cố gắng mặt họ.
khi thấy “Thường tiểu tướng quân,” tay nàng run lên, bất giác đầu .