Cẩm Tú Vô Song - Chương 569: Không Cho Phép Hắn Sơ Sẩy Dù Chỉ Một Chút

Cập nhật lúc: 2025-10-20 13:56:28
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngụy Thúc Dịch suy nghĩ, ngày , nỗi đau của nàng chắc hẳn còn sâu sắc gấp trăm hiện tại của .

Tuyết của Bắc Địch là tuyết nơi xứ lạ, ắt hẳn lạnh lẽo hơn nhiều, càng lòng dấy lên bất cam.

Thế nhưng tin, lúc nàng ngã xuống trong tuyết trắng, lòng nàng hẳn chút hối tiếc.

Năm xưa, nàng rút kiếm nơi quan ngoại; hôm nay, đặt quân cờ ở quan nội – cả hai đều chút nuối tiếc.

Dẫu lựa chọn sáng suốt, vẫn quyết đem sinh mệnh phó thác… Đến giây phút , cuối cùng hiểu rõ những con như .

Trước đây, tự nhận hiểu rõ thế gian nhất, thể dễ dàng thấu thứ, và từng xem thường những kẻ linh hoạt, coi họ như hóa của sự cố chấp, chịu thuận theo quy tắc thế gian.

giờ đây, hiểu, cái tự mãn về sự “thấu hiểu” chỉ là một dạng kiêu ngạo mù quáng.

Hắn vẫn luôn ngoài thế gian , dù quan nhiều năm, song mãi đến hôm nay mới thực sự cảm giác của một quan.

Cảm giác là một nỗi đau – đau vì thế gian tàn nhẫn, dân chúng khổ sở; đau vì trời đất bao la mà lòng đa phần vô tình.

Lúc , khi lòng dành chút tình cảm cho thế gian , mới nhận rằng cũng từng là kẻ vô tình.

Hắn sống nửa cuộc đời phiêu dạt, lãng du, giờ đây mới bắt đầu thử đặt gốc rễ nơi nhân gian.

giữa mùa đông lạnh giá, đất đai đông cứng, định sẵn chẳng thể tồn tại đến mùa xuân năm .

Hắn thành cỏ cây tham sống, nhưng chẳng cơ hội đón mùa xuân, thể nuối tiếc.

Tuyết rơi phủ kín gương mặt yên lặng của thanh niên, lên mi mắt, như tuyết phủ xanh sơn, dần dần che sắc màu vốn dĩ rõ ràng.

Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c quan đạo yếu dần, cuộc tàn sát chút thương tình , thắng bại rõ.

Trường Cát loạng choạng chạy tới, nơi qua, tuyết đẫm m.á.u đỏ tươi.

“Lang quân!”

“Mau !”

Trường Cát cố gắng kéo lang quân của dậy, nhưng chính cũng kiệt sức ngã quỵ xuống tuyết.

Ngụy Thúc Dịch hề động, chỉ hỏi: “Trường Cát, kiếm còn đó chứ?”

Dù m.á.u tràn khóe miệng, giọng của Trường Cát vẫn vang rền: “Trường Cát còn kiếm!”

Trường Cát , dùng một tay chống kiếm xuống tuyết, nghiến chặt hàm răng nhuốm máu, vẫn cố gắng dùng tay đỡ Ngụy Thúc Dịch lên.

“Vậy thì dùng thanh kiếm trong tay ngươi, giúp lang quân của ngươi một cái kết xứng đáng.”

Bàn tay đầy m.á.u của Trường Cát khựng , giọng nghẹn ngào, đầy bi phẫn: “…Lang quân quả thật bệnh nặng nhẹ!”

“Trường Cát ,”

Ngụy Thúc Dịch nhắm mắt , khẽ : “Xin nhờ ngươi.”

Tuyết càng lúc càng rơi dày, quân phản loạn truy đuổi sát phía .

Trường Cát trọng thương nặng nề, dường như đang gặp ảo giác, trong ảo giác , tiếng vó ngựa dồn dập chỉ đến từ phía , mà còn từ phía .

Trong cơn tuyệt vọng mờ mịt, Trường Cát ngẩng đầu về phía , nhưng ngay giây phút , sắc mặt biến đổi, hạ thấp hình, gục xuống tuyết.

Hàng loạt mũi tên lông vũ xuyên qua trung, lao thẳng về phía quân phản loạn truy đuổi phía .

Có khoảnh khắc, Ngụy Thúc Dịch nghĩ, lẽ lang quân nhà họ Nhạc là kẻ mềm lòng, quyết định , thế thì hôm nay hẳn sẽ c.h.ế.t oan .

suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Hắn nóng vội hành động, nhưng khi tiếng vó ngựa càng gần, những mũi tên càng dày đặc, như mưa rào trút xuống.

Trong tầm mắt , những bông tuyết vốn đang rơi nhẹ nhàng giờ cơn mưa tên phá vỡ, cuộn xoáy hỗn loạn.

Khi cơn mưa tên ngừng , phía vẫn còn mờ mịt, đó là một đoàn quân kỵ binh hùng hậu.

Đội kỵ binh cưỡi những chiến mã cường tráng, mỗi đều khoác áo choàng đen.

Giữa mênh m.ô.n.g tuyết trắng, màu đen nổi bật như mực loang giấy trắng, toát một vẻ kiêu hùng đậm chất hào sảng.

Đội kỵ binh đen như mực ngừng tiến tới, vó ngựa rung động mặt đất, tuyết phủ mặt đất cũng rung theo, khiến lòng Ngụy Thúc Dịch cũng cùng nhịp mà run rẩy.

Một đội kỵ binh đen bao quanh lấy , lâu , phía hiện một hình bóng rõ rệt.

Trên chiến mã, khoác chiếc áo choàng viền lông hồ ly trắng nền đen huyền, mũ choàng che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ để lộ đôi mắt trong veo.

Chủ nhân của đôi mắt , phần ngạc nhiên: “Tấm bánh khô , suýt nữa thật sự mốc mất .”

Ngụy Thúc Dịch cuối cùng cũng run run chớp mắt, tuyết đọng hàng mi dài rơi xuống, tỉnh táo phần nào.

Phía nàng vẫn là dòng kỵ binh bất tận, nàng ghìm cương ngựa tiến, hỏi : “Vừa mới tới Linh Châu, vội tìm cái c.h.ế.t, thử kéo dài thêm vài ngày?”

Ngụy Thúc Dịch nàng, khóe môi khẽ nhếch: “Ta Thường tiết sứ sẽ tới, nên đành chọn ngày ngẫu nhiên mà hành động.”

Hắn tính toán hết khả năng, cố gắng dựa theo thời thế, địa thế, nhân lực mà ứng biến, nhưng chẳng hề ngờ rằng, nàng sẽ đột nhiên xuất hiện.

Nàng vốn trong những tính toán của , thậm chí cũng chẳng thuộc về thế giới .

Đây là đầu tiên khi hết phận và bí mật của nàng, Ngụy Thúc Dịch và nàng gặp .

Nàng lưng ngựa, còn trong tuyết.

Ánh mắt giao , một là kẻ chạm sinh tử.

Nàng hỏi: “Ngươi thoải mái thế , chắc đến nỗi c.h.ế.t nhỉ?”

Hắn đáp nhẹ: “Thường tiết sứ đến, Ngụy mỗ đành c.h.ế.t.”

“Vậy dậy , sẽ sai băng bó vết thương cho ngươi.”

Thường Tuế Ninh dứt lời, thúc ngựa tiến lên phía để xem xét tình hình.

Hướng quân đội của Thường Tuế Ninh đến ngược với hướng xuất hiện của đám phản quân Sóc Phương, nhưng trùng với hướng mà Nhạc Xuân Ngôn trốn chạy.

Vì thế, binh lính hộ tống Nhạc Xuân Ngôn xa thì gặp đại quân của Thường Tuế Ninh.

Khi đó, đoàn Nhạc Xuân Ngôn trông thấy kỵ binh như thủy triều đổ tới, cảm giác bản nhỏ bé như kiến, chỉ chực chờ giày xéo tan tành.

những kỵ binh hại họ, ngược , khi nắm rõ tình hình, họ còn hộ tống cả đoàn về.

Trên đường , vì cảm thấy may mắn, trong lòng thiếu niên Nhạc Xuân Ngôn đầy kinh ngạc.

Kinh ngạc vì năm vạn kỵ binh như thế đột ngột đổ tới Linh Châu một cách lặng lẽ đến … Khi tiến quan nội, tại ai truyền báo?

Họ đến Linh Châu để gì?

như , Thường Tuế Ninh dẫn theo một đội quân năm vạn kỵ binh.

Năm vạn kỵ binh, dù bộ là trọng kỵ, nhưng ở bất cứ nơi nào cũng là một lực lượng đáng gờm.

Trong đó, chỉ một vạn thuộc quyền chỉ huy của Thường Tuế Ninh, còn đều từ Tịnh Châu điều tới.

Đại Thịnh nổi danh với những chiến mã phương Bắc, và vùng phía Bắc , Tịnh Châu cùng Ký Châu là những nơi chăn nuôi ngựa lớn nhất.

Kỵ binh Tịnh Châu từ xưa gọi là “Lang Kỵ” – Kỵ binh sói.

Thôi Cảnh hiểu rõ tầm quan trọng của việc bảo vệ Bắc Địch, do đó từ khi quản lý Tịnh Châu, từng lơ là chuyện nuôi ngựa và huấn luyện kỵ binh.

Tuy nhiên, để kỵ binh Tịnh Châu rời khỏi Thái Nguyên và cùng đổ bộ quan nội qua Hà Đông đạo là chuyện hiếm gặp.

Thậm chí, bên ngoài ít ai rằng Tịnh Châu hiện vẫn còn một đội quân kỵ binh hùng mạnh như thế.

Với năm vạn kỵ binh tấn công, đối diện với đám phản quân Sóc Phương chỉ vài ngàn , kết quả còn gì để bàn cãi.

Thường Tuế Ninh lệnh tha cho những kẻ thể tha, bao gồm cả viên giáo úy họ Toàn.

Xét cho cùng, đây là chuyện gia tộc của khác, giữ đúng lễ tiết là điều cần thiết.

Còn chuyện g.i.ế.c g.i.ế.c, nhất nên giao cho Sóc Phương quân xử lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-569-khong-cho-phep-han-so-say-du-chi-mot-chut.html.]

Ngoài , việc giữ kẻ sống cũng là để chứng cứ.

 

Trong khi binh lính kiểm tra và trói chặt đám phản quân, Thường Tuế Ninh xuống ngựa, bước tới bên Ngụy Thúc Dịch.

TBC

Mũi tên cánh tay lấy , may mắn tổn thương tới xương.

Tuy , quá trình cầm m.á.u khá gian nan, lúc m.á.u tạm ngừng chảy, vết thương cũng băng bó xong, gương mặt Ngụy Thúc Dịch xanh xao, yếu ớt hơn bao giờ hết, hai binh sĩ hai bên dìu đỡ.

Thiếu niên Nhạc Xuân Ngôn tiến tới, quỳ xuống mặt Ngụy Thúc Dịch, cúi đầu thật sâu: “Ơn cứu mạng của Ngụy tướng, Xuân Ngôn cả đời quên!”

Thấy cảnh , Thường Tuế Ninh trong lòng càng thêm phần yên tâm.

Trên đường vội vã tới đây, nàng cho theo dõi hành trình của đoàn Ngụy Thúc Dịch, ước chừng mới đến Linh Châu hôm nay.

Với sự thông minh của Ngụy Thúc Dịch, lý nào nghĩ cách kéo dài thời gian nhập thành.

Vốn dĩ, Thường Tuế Ninh định khi gặp sẽ cùng bàn bạc kế hoạch hành sự… Nào ngờ, khi nàng tới nơi, trong tuyết chờ c.h.ế.t.

điều đó nghĩa là quyết định của Ngụy Thúc Dịch vô nghĩa.

Ngược , thế cục hiện tại hơn nhiều so với dự đoán của nàng.

Ngụy Thúc Dịch dùng tính mạng mồi, khiến những kẻ dã tâm lộ diện.

Một mưu sĩ chân chính thường coi cái c.h.ế.t của cũng là một phần trong kế hoạch.

Lần đẩy nguy hiểm, giúp cho những còn giữ thiện tâm thấy rõ bộ mặt của kẻ phản nghịch.

Một khi chuyện vạch trần, sẽ thể phá vỡ tình thế giằng co trong quân đội Sóc Phương.

Như , những bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn, và việc hành động sẽ danh chính ngôn thuận.

Thường Tuế Ninh bước tới mặt Ngụy Thúc Dịch, hỏi: “Ngươi thể thành ?”

Ngụy Thúc Dịch mặt tái nhợt, chút do dự gật đầu.

Thường Tuế Ninh đầu lệnh cho Cải nương tử: “Truyền lệnh, điều hai vạn kỵ binh, theo hộ tống Ngụy tướng thành Linh Châu.”

Ngụy Thúc Dịch cố gắng nhấc tay hành lễ tạ ơn, chỉ thấy Thường Tuế Ninh lưng , : “Giữ sức .”

Ngụy Thúc Dịch khẽ nhếch môi xanh xao, nở nụ .

Nhạc Xuân Ngôn trong lòng chút bất an, vô thức sang một vị tướng sĩ bên cạnh – Thường tiết sứ dẫn theo năm vạn kỵ binh, định dùng hai vạn hộ tống Ngụy tướng thành, còn ba vạn còn … nàng định gì?

Cảm giác như một vị khách mang đao bất ngờ xông nhà, thật khiến khó mà yên lòng.

“Nhạc lang quân yên tâm.”

Giọng của Ngụy Thúc Dịch yếu ớt nhưng thoáng nét , ánh mắt dõi theo bóng dáng của Thường Tuế Ninh: “Thường tiết sứ… là .”

Câu an ủi đơn giản, như đang vỗ về một đứa trẻ.

Nhạc Xuân Ngôn cảm thấy an lòng hơn đôi chút.

Hắn cũng vô thức về phía Thường Tuế Ninh, chỉ thấy bóng hình đen trắng của nàng dừng bên linh cữu của phụ , nàng khẽ nhấc tay, nhổ hai mũi tên cắm cỗ quan tài.

Những tướng lĩnh cùng nàng cũng nối bước theo, nàng liền bước lên ngựa mà gì thêm.

Mũi tên quan tài nhanh các tướng lĩnh của nàng dọn sạch.

Trước khi lên ngựa, họ còn cung kính giao tay trán, nghiêm trang cúi đầu chào linh cữu.

Sau đó, đội kỵ binh bắt đầu xếp hàng theo thứ tự.

Thường Tuế Ninh dẫn đầu đoàn kỵ binh nhẹ, bảo vệ Ngụy Thúc Dịch và Nhạc Xuân Ngôn cùng các binh sĩ thương ở giữa, còn những phản quân Sóc Phương bắt giữ thì kéo phía .

Ở vị trí dẫn đầu, vẫn là linh cữu của Nhạc Quang.

Nhạc Xuân Ngôn chuẩn lên xe ngựa cùng Ngụy Thúc Dịch, khi , về đội quân kỵ binh đen như mực phía , khoé mắt ướt nhòa.

Trong lòng thiếu niên dâng lên một suy nghĩ thật trẻ con và bồng bột, rằng bất kể Thường tiết sứ gì, chỉ cần nàng tổn hại dân chúng Sóc Phương, nguyện ý theo sự sắp đặt của nàng.

Bởi nàng nhổ mũi tên quan tài của phụ , mở đường phía , đưa , những tướng sĩ thương, và phụ về nhà.

Ngoài xe, tuyết lớn bắt đầu rơi thưa dần.

Trong xe, Trường Cát vẫn bất tỉnh, đôi mắt nhắm nghiền, Nguyên Tường cùng đám binh sĩ dìu lên xe.

Chặng đường đó vô cùng bình yên.

Ngụy Thúc Dịch và , thậm chí cả Nhạc Xuân Ngôn, đều rõ rằng sự bình yên đến từ .

Phục binh của Sư Đại Hùng ẩn núp hai bên, nhưng sức mạnh của hai vạn kỵ binh hùng hậu, họ chỉ thể lựa chọn án binh bất động.

Sự hung bạo chỉ thể khuất phục bởi sức mạnh còn dữ dội hơn.

thể đoán rằng, những ánh mắt rình rập ẩn nấp hẳn đang vội vã đường báo tin cho Sư Đại Hùng.

Mơ hồ trong lòng, Nhạc Xuân Ngôn dường như hiểu ý đồ của ba vạn kỵ binh còn trướng Thường Tuế Ninh.

Khi đoàn kỵ binh tiến gần đến cổng thành Linh Châu, họ từ từ giảm tốc độ.

, cảnh tượng vẫn khiến các binh sĩ canh gác thành hoảng loạn.

Nhìn thấy linh cữu phía phủ vải trắng, phần lớn các binh sĩ trấn giữ thành liền cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Nhạc Xuân Ngôn nhanh chóng tiến lên, giải thích tình hình biến loạn ngoài thành do Sư Đại Hùng gây .

Phản ứng của các binh sĩ trấn thủ đồng nhất.

Nhạc Xuân Ngôn rằng, trong họ cũng của Sư Đại Hùng, nhưng thế lực trong quân phân hoá đến mức kiềm chế lẫn , khiến những gián điệp của Sư Đại Hùng dám manh động.

Huống chi, thành còn hai vạn kỵ binh hùng hậu.

Nhạc Xuân Ngôn yêu cầu mở cổng thành, để linh cữu của phụ trong.

Binh lính trấn thủ đều hiểu rằng thể ngăn cản linh cữu của tiết sứ ngoài cổng thành, nhưng vẫn chút do dự.

Ở bất cứ thành trì nào, nếu thời chiến, đại quân thường đóng ở trại ngoài thành.

Lúc , binh lực trong thành Linh Châu cũng còn nhiều, trong khi kỵ binh thành đông đảo đến kinh .

Lúc , Thường Tuế Ninh cho lên truyền lời: nàng chỉ đưa một ngàn kỵ binh hộ tống Ngụy Thúc Dịch thành.

Theo lệnh của Thường Tuế Ninh, phần còn của đội kỵ binh quả thật lùi xa một cách an .

Lúc , cổng thành Linh Châu mới chầm chậm mở .

Linh cữu của Nhạc Quang đưa , Ngụy Thúc Dịch và những còn một bước.

Thường Tuế Ninh lưng ngựa, với Ngụy Thúc Dịch: “Trong thành xin giao cho Ngụy tướng.”

Trí tuệ và dũng khí mà Ngụy Thúc Dịch thể hiện , cùng với khí chất cao quý, khiến Thường Tuế Ninh tin tưởng rằng chỉ cần Linh Châu, sẽ thể trấn an dân chúng đến mức tối đa.

Trên đường thành, Thường Tuế Ninh cũng nhận tin rằng, ba vị phó sứ trong Sóc Phương quân đều đang chờ linh cữu của Nhạc Quang trở về.

Tuy nhiên, lúc trong ba vị , hẳn chỉ còn hai ở trong thành.

Vì thế, Thường Tuế Ninh mỉm với Ngụy Thúc Dịch: “Ngụy tướng hãy thuyết phục hai vị phó sứ trong thành, còn vị để tự nghĩ cách giải quyết.”

Ngụy Thúc Dịch mỉm hiểu ý, đáp : “Ngụy mỗ nhất định phụ sự kỳ vọng của tiết sứ.”

Giờ đây thành, còn là vì triều đình, mà là vì nàng.

Nếu chỉ là một Ngụy Thúc Dịch vì triều đình mà đến, thì giờ đây c.h.ế.t giữa tuyết trắng .

Thường Tuế Ninh Nhạc Xuân Ngôn và các tướng sĩ Sóc Phương thương bên cạnh, : “Chư vị, tính mạng của Ngụy tướng hôm nay là do cứu.

Ta sẽ cho phép gặp bất kỳ sự cố nào trong thành Linh Châu.”

Lời mang chút đe dọa, nhưng khiến lòng đều run sợ.

Thiếu niên lập tức chắp tay, dõng dạc : “Xin tiết sứ yên tâm, Ngụy tướng cũng là ân nhân cứu mạng của , nếu kẻ nào dám động , trừ phi bước qua xác Nhạc Xuân Ngôn !”

 

Loading...