Cẩm Tú Vô Song - Chương 529: Sư phụ nhất định sẽ cứu ta
Cập nhật lúc: 2025-10-19 13:42:43
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiện tại đối với triều đình, may mắn trong bất hạnh là Lý Phục tạm thời ý định trực tiếp tấn công kinh sư.
Điều chi phối bởi hai nguyên nhân.
Thứ nhất, kinh thành bảo vệ nghiêm ngặt với sáu vạn quân Huyền Sách đang đóng giữ.
Quân Phạm Dương từ khi khởi binh đến nay tiến về phía nam đến tận Lạc Dương, hiện giờ mệt ngựa nhọc.
Nếu lúc liều lĩnh tấn công kinh thành và giao chiến với quân Huyền Sách, bọn họ nhiều hy vọng chiến thắng.
Nguyên nhân thứ hai là những suy tính về chính trị…
Các mưu sĩ của Lý Phục khuyên rằng, khi chiếm Lạc Dương, giờ là lúc tiến giai đoạn đấu trí.
Theo quan điểm của các mưu sĩ, nếu Lý Phục thuận lợi đăng cơ , thì việc mạo hiểm công kích kinh sư lúc là hạ sách, chỉ nên chọn con đường đó khi còn lựa chọn nào khác.
Đến thời điểm hiện tại, phương cách nhất chính là dựa việc chiếm lĩnh Lạc Dương để gây sức ép lên Nữ đế ở kinh thành, buộc bà chủ động thoái vị, đồng thời phế truất Thái tử Lý Trí, đủ khả năng gánh vác đại nghiệp.
Tuy nhiên, việc dễ dàng thực hiện, đặc biệt là việc phế truất Thái tử, vì chuyện liên quan đến nhiều lợi ích và toan tính trong lòng .
Thêm đó, Lý Phục đây nổi danh, cuộc nổi dậy bất ngờ, cho đến nay cũng nhiều ủng hộ.
Nếu danh chính ngôn thuận tiến kinh thành, Lý Phục cần sự hậu thuẫn từ các thế lực khác .
Những thế lực chỉ bao gồm nắm quyền binh mà còn cần đến các quan viên và sĩ đại phu, những khả năng thao túng dư luận.
Vậy nên Lý Phục lập tức nghĩ tới nhà họ Thôi, đại gia tộc sĩ tộc danh tiếng: “… Đã hồi âm từ nhà họ Thôi ở kinh thành ?”
Trước đó, họ phái Thôi Lục Lang đưa thư gia tộc về kinh, mong rằng nhà họ Thôi sẽ sớm bày tỏ thái độ.
Một vị mưu sĩ bối rối lắc đầu: “Bẩm Vương gia, vẫn hồi âm.”
Lý Phục nhíu mày, lẩm bẩm: “Thôi Cự quả thật bận tâm đến tính mạng cháu trai ?”
Một đứa cháu lớn như , lẽ nào bỏ là bỏ ?
Lý Phục lẩm bẩm, trong đầu bất giác nghĩ đến đại tướng quân Huyền Sách quân Thôi Cảnh… Đứa cháu tài giỏi như , Thôi Cự lão nhân còn thể tru diệt là tru diệt, huống chi là một đứa cháu thứ ăn chơi trác táng?
Nếu so sánh , thậm chí vứt cho ch.ó ăn cũng là điều gì quá bất ngờ…?
Còn về hai mươi chín nhà họ Thôi còn … Chỉ cần nghĩ đến điều , Lý Phục thấy đau đầu vô cùng.
Trong các tộc nhân họ Thôi , hơn phân nửa là thanh niên, còn đều đang trong độ tuổi phong độ, đầy hứa hẹn.
Lý Phục giới thiệu họ cho các mưu sĩ trong quân, hy vọng bọn họ thể tham gia bàn việc quân cơ —
mười mấy ngày qua, các mưu sĩ chỉ thể tổng kết một nhận định đầy bất ngờ.
Theo lời các mưu sĩ, những họ Thôi quả thực mỗi một sở trường — kẻ giỏi suông giấy, kẻ giỏi khinh thường thứ, kẻ giỏi hành động theo cảm tính.
Bên cạnh những sở trường khác , họ còn một điểm chung, đó là lòng tự tôn cực kỳ cao.
Khác biệt duy nhất là tự tôn mặt, ngấm ngầm kiêu căng.
Chính vì lòng tự tôn quá mức , mỗi khi sự khác biệt ý kiến trong các buổi thảo luận, nhiều trong họ tức giận bỏ , thậm chí đôi khi những bất đồng chỉ xảy trong nội bộ họ…
Rất sinh động diễn giải cho khái niệm: tài cán , nhưng tính khí thì thừa mứa.
Các mưu sĩ trong quân Phạm Dương kinh ngạc đến câm nín tình trạng , tự hỏi đây chính là “Thôi thị Thanh Hà” mà đời ca ngợi ?
Ngoài , đằng những gì các mưu sĩ thấy , nhóm tộc nhân họ Thôi còn mang đến nhiều “bất ngờ” khác.
Để thể hiện sự trọng vọng với Thôi thị, Lý Phục đặc biệt tiếp đãi long trọng ngay trong đầu gặp Thôi Lãng và những khác, còn lời rằng: “Nếu chư vị nhu cầu gì, xin cứ ngại .”
Thế là, trong những ngày đó, tiên là đầu bếp trong quân Phạm Dương nếm trải nỗi sợ kiểm soát một cách sâu sắc.
Sau khi an vị trong quân doanh, rõ vị tài tử nào trong đám con cháu họ Thôi soạn hai quyển thực đơn dày, liệt kê các nguyên liệu cần , cách nấu nướng, còn ghi rõ khẩu vị sở thích của từng .
Đầu bếp thấy thực đơn đó chỉ thấy mở rộng tầm mắt, nhiều món mà họ từng qua.
Mà ăn uống chỉ là phần nổi của tảng băng.
Các sở thích của những tộc nhân họ Thôi cũng hề che đậy khách sáo, hôm nay đòi một con dế uy mãnh thiện chiến, ngày mai yêu cầu một con chim xanh dáng vẻ đặc sắc…
Dế thì tìm , mấy con chim xanh cũng mang đến, nhưng vị yêu cầu chim xanh luôn lắc đầu, mắt rưng rưng bảo rằng “ giống”, truy hỏi kỹ mới ở Thanh Hà từng nuôi một con chim xanh, yêu thích đến thành bệnh…
Đã bệnh quân y xác nhận, giả vờ, thật sự là bệnh vì nhớ chim.
Lý Phục hàng ngày báo cáo những chuyện nhảm nhí mà đầu óc cuồng.
Qua quá trình quan sát và thử thách nhiều , y buộc chấp nhận một thực tế — ba mươi tộc nhân họ Thôi là những kẻ vô dụng hiếm .
Đám dùng , thì chỉ còn mỗi giá trị của chính bản họ, đó là danh tiếng họ Thôi.
hiện giờ Lý Phục rằng nhà họ Thôi hề ý hồi đáp, nên ngay cả điểm giá trị cuối cùng cũng dần trở nên lung lay.
Lý Phục trong lòng thật sự thấp thỏm, khỏi nghĩ, nếu nhà họ Thôi quả thực từ bỏ, thì sẽ xử lý ba mươi ?
G.i.ế.c ?
Điều nghi ngờ gì sẽ đắc tội với họ Thôi… Hắn sắp kinh, nên tránh kết thù càng nhiều càng .
Thả ?
Như chẳng khiến mang tiếng dễ mềm lòng, dễ thao túng ?
Sau phục chúng?
Giữ ?
nuôi cả đám chỉ tốn kém mà còn phiền phức…
Lý Phục rầu rĩ vô cùng, tốn công sức mang về, chẳng lẽ vướng rắc rối thế ?
Những nỗi khổ tâm của Lý Phục trong dự liệu của Thôi Lãng.
Từ lâu Thôi Lãng ngộ một đạo lý, nếu khác lợi dụng, thực đơn giản: chỉ cần trở thành kẻ vô dụng , thì chẳng ai thể lợi dụng ngươi.
Hiển nhiên, những tộc nhân mà mang theo đều giỏi tránh lợi dụng.
Lúc , một thiếu niên đang cầm bánh quế hoa, lo lắng hỏi: “Lục ca, thật sự là gia tộc màng đến chúng nữa ?”
Vì quá lo sợ, thường biến nỗi bất an thành cảm giác thèm ăn, hình béo lên ít.
Người đàn ông trung niên dựa bàn thấp, uống rượu giải sầu, cất lời: “Lục lang, nay tới Lạc Dương, chăng đến lúc hành động?”
TBC
Thiếu niên ăn bánh quế hoa thấy liền bặm môi, suýt bật —— con tin quá khổ, còn chịu đựng sát thủ quanh quẩn bên cạnh, nỗi sợ ai thấu cho đây!
“Thúc phụ, xin đừng …” Bên cạnh, Thôi Trần đang cố gắng dậy tựa giường, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên định: “Đợi khi khỏi bệnh, nhất định thể nghĩ cách thoát …”
Thôi Trần bệnh liệt giường suốt bảy tám ngày.
Nguyên nhân khiến ngã bệnh thực sự khiến xúc động: theo chuẩn đoán của quân y, chính là vì quá lo nghĩ, suy tư quá độ mà sinh bệnh.
Nghe chuẩn đoán , đám Thôi gia tâm trạng thật phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-529-su-phu-nhat-dinh-se-cuu-ta.html.]
Lo nghĩ đến mức đổ bệnh liệt giường, mệt mỏi rã rời đến chừng nào… nhưng xét là chuyện vô ích nhường bao.
Thôi Trần ho một tràng, định thêm gì đó thì Thôi Lãng ngắt lời: “Đại ca cứ an tâm dưỡng bệnh, việc lo!”
Thôi Trần thôi, cuối cùng đành lòng thốt lời nào tổn thương — dù cũng là tấm lòng của Lục lang… Chỉ hận tranh khí.
Vừa hối hận, buồn tủi, Thôi Trần khép mắt , thì thào: “Khi Khổng Minh đại nghiệp thành mà bệnh liệt giường…
Hẳn cũng là tâm trạng thế đây.”
Thôi Lãng và im lặng .
Người đàn ông trung niên tựa lưng nhấp rượu thở dài, : “Hảo chất nhi, cứ nghỉ ngơi .”
Thôi Trần hầu hạ uống xong thuốc, xuống nhắm mắt dưỡng thần, nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt giãn.
Thôi Lãng khoanh chân đ.á.n.h cờ với một thúc phụ mê cờ, mặt hề lộ vẻ lo lắng.
Bị đám hậu bối truy vấn mãi, mới hạ thấp giọng : “Yên tâm , gia gia nhất định kế hoạch…”
Thôi Lãng hạ một quân cờ, : “Hẳn là kế lớn…
Càng thấy gia gia động tĩnh, càng chứng tỏ kế hoạch của tầm thường, nhất định bỏ mặc chúng .”
Hắn đoán, e là gia gia sẽ quyết định lớn lao.
“Thế nào…
Lục ca lừa chúng đấy?” Một thiếu niên trong họ hỏi: “Sao chẳng thấy chút dấu hiệu nào?”
Thôi Lãng trợn mắt: “Nếu để ngươi , thì còn gọi gì là mưu kế?”
“Thế Lục ca ?”
Thôi Lãng bí hiểm, cầm quân cờ lên : “Ta tài bói toán!”
Với vẻ chẳng dáng gì của , vốn chẳng ai tin tưởng bao nhiêu, nhưng hiểu đám thiếu niên thấy yên tâm hơn.
Nhờ màn ba hoa của Thôi Lãng, khí căng thẳng trong trướng dần dần dịu nhiều.
Một thiếu niên nhỏ giọng hỏi: “…Lục ca, lỡ như Phạm Dương vương thật sự thành công đại sự, thì chúng tính là gì?
Thôi gia sẽ ?”
Thôi Lãng: “Ngươi thà tin rằng Phạm Dương vương thể lên ngôi xưng đế, chẳng bằng tin rằng sẽ trở thành gia chủ họ Thôi.”
“Thánh nhân trong kinh, phe Thái tử, và cả Vinh vương ở Ích Châu…
Phạm Dương vương còn vượt qua bao khó khăn, mới chỉ là bắt đầu thôi mà…” Thôi Lãng hạ cờ : “Huống chi, còn một lợi hại hơn.”
“Lục ca đến ai?”
Thôi Lãng giơ ngón tay cái lên, chỉ về hướng đông nam, tự hào : “Dĩ nhiên là sư phụ !”
Một tộc nhân ngơ ngác: “Lục lang khi nào bái sư ?”
“Thầy dạy trong Vô Nhị Xã cũng là sư phụ!” Thôi Lãng “hề hề” : “Huyện lệnh Hoài Nam, Thường Tiết Sử, chính là sư phụ của Thôi Lãng !”
Vài thúc phụ trung niên lắc đầu, khẽ , chỉ cảm thấy lời lẽ của đứa cháu quá ngây thơ.
Năm đó chẳng qua chỉ là vài đấu mã cầu tại Quốc Tử Giám, giờ đây Thường Tuế Ninh là trấn thủ một phương, còn gì là tình nghĩa thầy trò?
“Thúc phụ chớ nghi ngờ.” Thôi Lãng điềm tĩnh : “Nếu cơ hội, sư phụ nhất định sẽ cứu .”
Một tộc nhân đang xếp bằng bật , quanh dùng giọng điệu chọc ghẹo trẻ nhỏ mà : “Thế thì chúng cứ chờ sư phụ Lục lang đến cứu .”
Thôi Lãng tiếp tục chơi cờ, lơ đãng đáp: “Thế thì các vị thúc phụ giữ mạng theo mới …”
Trong khi gia tộc Thôi đang cùng Thôi Lãng đùa vui, bên Phạm Dương vương Lý Phục suy tính tới lui, cuối cùng quyết định phái gửi thư cho Thôi gia ở kinh thành, dùng cả cách cứng rắn lẫn mềm mỏng để mời gọi Thôi gia cùng hợp tác mưu đại sự.
Bức thư mà Thôi Lãng gửi cho gia tộc là khi Lạc Dương thất thủ, và theo quan điểm của Lý Phục, hiện tại thời cơ đang .
Cho dù Thôi gia thật sự màng đến tính mạng của ba mươi tộc nhân, nhưng với tình thế lợi hiện tại, y tự thấy đủ chút ít vốn liếng để lay chuyển Thôi thị.
Những lá thư mời gọi tương tự trong ngày hôm , Phạm Dương vương gửi vài chục phong, nhắm đến khắp nơi, nhằm thu phục thế lực khả dụng.
Hắn tận dụng tình thế hiện tại để xây dựng uy danh của , giành lấy sự ủng hộ và khuynh hướng từ nhiều thế lực đủ mạnh, qua đó giảm thiểu tối đa trở ngại con đường xưng đế.
Tuy nhiên, Đoạn Sĩ Ngang nhắc nhở rằng, chỉ như thì vẫn đủ, càng cần củng cố thêm thực lực, để thiên hạ thấy dáng vẻ dũng của Phạm Dương vương Lý Phục, tự nhiên sẽ thêm nhiều lựa chọn theo.
Lý Phục phần do dự: “ các vị đều khuyên bản vương, lúc thời cơ để tiến về kinh sư…”
“Vương gia Lạc Dương trong tay, nhất thời cần gấp gáp tấn công kinh sư.” Đoạn Sĩ Ngang : “Thuộc hạ đến Hoài Nam Đạo ngay gần đó…”
Lạc Dương là Đông Đô, thuộc khu vực của phủ đô đốc Hà Nam.
Mà hiện nay, Hà Nam Đạo chỉ vùng phía đông của Lạc Dương, bắt đầu từ Trịnh Châu và Biện Châu, phía nam đến Vĩnh Châu, giáp với Hoài Nam Đạo, phía đông đến Đăng Châu Đông La, bao gồm cả đất Tề Lỗ, là vựa lúa gạo của Đại Thịnh.
Ánh mắt Lý Phục sáng lên.
Mùa thu tháng Mười, kho lương tại Hà Nam Đạo đang dồi dào lương thực, cho dù thể chiếm trọn 27 châu, chỉ cần chiếm một nửa, dù đối đầu với kinh sư, cũng còn lo lắng về hậu cần lương thực!
Ngoài , đúng như Đoạn Sĩ Ngang , lực lượng của càng lớn mạnh, càng dễ dàng uy h.i.ế.p và thu phục lòng …
Dựa kinh nghiệm đ.á.n.h chiếm Lạc Dương, trong ba châu đến chi viện thì hai châu hơn một nửa binh lực lựa chọn sang về phía y, điều cho thấy lòng ở Hà Nam Đạo đang vô cùng chao đảo… Thế thì, liệu còn gì lo về việc chiếm Hà Nam Đạo ?
Tuy nhiên, Lý Phục tự nhận kẻ thô bạo, binh lính của vẫn cần nghỉ ngơi, vì thế quyết định tiên sẽ truyền hịch đến các châu thuộc Hà Nam Đạo, yêu cầu họ chủ động quy thuận; nếu kẻ cương quyết kháng cự, cũng ngại đích dẫn binh chinh phạt.
Liền đó, Biện Châu, châu liền kề với Lạc Dương, là nơi đầu tiên nhận hịch văn của Phạm Dương Vương.
Thứ sử Biện Châu, Hồ Lân, quy hàng Phạm Dương Vương, nhưng cũng thừa hiểu rằng, nếu quân Phạm Dương kéo đến, Biện Châu căn bản sức chống đỡ…
Trước đó phụng mệnh điều một nửa quân phòng thủ trong thành cứu viện Lạc Dương, đội quân rời , hoặc tử trận, hoặc bắt giữ, ngay cả tham quân tâm phúc của cũng bỏ mạng đao của Đoạn Sĩ Ngang thuộc quân Phạm Dương…
Trong lòng Hồ Lân oán hận, cam tâm, khinh thường hành vi của Đoạn Sĩ Ngang, nhưng quân còn chỉ vỏn vẹn một vạn , đủ để thể chống trả.
Đêm khuya, khi Hồ Lân trằn trọc thể nào chợp mắt, phu nhân của bất ngờ dậy, : “Tướng công đầu hàng thì đừng đầu hàng… Sao chúng thử cầu viện xem !”
Hồ Lân thở dài: “Phu nhân , giờ đây các nơi đều đang tự lo , ngay trong kinh cũng lòng rúng động… Đến cả Lạc Dương còn rơi tay phản quân, triều đình nào còn để tâm đến một Biện Châu bé nhỏ?”
“Đương nhiên cầu viện triều đình…” Trong ánh sáng lập lòe của ngọn đèn, phu nhân của thứ sử khẽ hỏi: “Lẽ nào tướng công từng nghĩ đến việc cầu viện Thường Tiết Sử ở Hoài Nam Đạo ?”
Hoài Nam Đạo tiếp giáp với Hà Nam Đạo của bọn họ, mà Thường Tiết Sử khi còn là Ninh Viễn tướng quân từng đến Biện Châu .
Thường Tiết Sử từng chặn g.i.ế.c Từ Chính Nghiệp sông Biện Thủy, cứu nạn cho Biện Châu, cầu nguyện cho mưa tạnh, thậm chí còn từng lưu phủ thứ sử Biện Châu nhiều ngày, giao tình …
Có một phần tình cảm hiếm hoi như , tướng công cầu viện thì đúng là quá ngu ngốc ?
Nghe , Hồ Lân ngạc nhiên, nhưng mặt hiện rõ vẻ do dự.
Rõ ràng kẻ ngốc, cũng từng nghĩ đến việc , chỉ là…
Thấy dáng vẻ của chồng, phu nhân lập tức hỏi: “Không tướng công đang lo ngại điều gì?”