Cẩm Tú Vô Song - Chương 527: Ngươi ghen tị với Đại Lang

Cập nhật lúc: 2025-10-19 13:42:41
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trời về khuya khi Thôi Hành rời khỏi nghị sự đường, lòng vẫn còn bối rối.

Mưa vẫn rơi, mỗi đều gia nhân hoặc thị nữ che ô bên cạnh.

TBC

Trên đường , chiếc ô, Thôi Hành rốt cuộc nhịn mà hỏi vợ: “… Phu nhân thật sự đến Thái Nguyên ?”

Lữ thị đáp: “Lệnh của gia chủ, thể trái ý.”

phụ ý ép buộc…”

Thôi Hành ngừng bước, chau mày nàng, nghiêm giọng: “Nàng là tự nguyện, ?”

Bước chân dừng đột ngột, Lữ thị bước vài bước, giờ mới , khẽ thở dài, hề phủ nhận: “ , thực sự ở bên Lục Lang và những .”

Nghe câu trả lời thẳng thắn , Thôi Hành cảm thấy nghẹn ngào, khó chịu trong lòng càng tăng thêm.

Lời của nàng khác gì thẳng rằng nàng bên cạnh ?

Với Thôi Hành, điều đó chẳng khác nào một sự phản bội, thậm chí còn là một sự thách thức.

Cảm xúc dâng trào thành cơn giận, nhưng vì chút thể diện và lòng tự tôn, chỉ thể nén , để bộc phát.

Hắn nàng chằm chằm hồi lâu, ánh mắt tràn đầy thất vọng và nghi ngờ, cố gắng từng chữ một: “Lữ thị, là phu quân của nàng…”

Đây là lời nhắc nhở, là chất vấn.

Hắn là phu quân của nàng, nên nàng đáng lẽ ở bên cạnh , phụng sự .

Hắn là phu quân của nàng, nên nàng đáng lẽ coi trọng , đặt lên hàng đầu.

Hắn là phu quân của nàng… dù nàng ý nghĩ khác, ít nhất cũng nên bàn bạc với , đợi đồng ý mới đưa quyết định!

Nàng hôm nay bàn bạc lâu như , lẽ nào hiểu phân tách ý nghĩa gì … Nàng thực sự nghĩ rằng Thái Nguyên chỉ là một chuyến về thăm nhà bình thường ?

Lần chia tay , gần như sẽ khiến họ trở thành hai con đường khác , gặp cũng dễ dàng!

Dù nàng luôn đơn thuần, cũng thể nào hiểu điều !

Đối diện ánh mắt thất vọng và nghi ngờ của chồng, Lữ thị lên tiếng, giọng vẫn nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn lộ vẻ quan tâm: “ , lang quân là phu quân của , nên khi , lang quân nhất định chăm sóc bản , nếu cùng Lục Lang và Đường nhi khỏi sẽ lo lắng.”

“…”

Thôi Hành siết chặt nắm tay, nhưng thấy như đ.á.n.h một đám bông mềm vô dụng.

Nàng đang những lời lẩn tránh, là cố tình giả ngây?

Trước đây, Thôi Hành lẽ sẽ nghĩ là nàng thật sự hiểu, nhưng giờ phút , mơ hồ nhận sự dịu dàng quan tâm của vợ hình như luôn mang một nét xa cách, như thể bao giờ một cuộc trò chuyện thực sự thẳng thắn, chân tình với

Nàng thực sự hiểu, là vẫn luôn cố tình phớt lờ ?

Ý nghĩ khiến lòng Thôi Hành cuộn trào, cảm thấy phụ nữ mắt đột nhiên xa lạ, như thể bao giờ thực sự rõ nàng.

Ý nghĩ cảm thấy bối rối và khó chịu, phủ nhận.

Lẽ nào thừa nhận rằng đến cả vợ đầu gối tay ấp cũng bao giờ hiểu rõ?

Thấy nắm tay im lặng, Lữ thị khẽ cúi , giọng dịu dàng: “Giờ muộn , lang quân về nghỉ sớm .”

Thôi Hành nàng: “Nàng định ?”

Lữ thị mỉm : “Thiếp báo cho Đường nhi, để con bé chuẩn sẵn sàng.”

Thôi Hành gần như khẩy, nàng tâm trạng của lúc ?

Vậy mà nàng vẫn thể thản nhiên sắp xếp hành trình ?

Tới đây, Thôi Hành mới nhận , sự dịu dàng nhẫn nhịn của vợ chẳng qua là vì nàng bao giờ để tâm đến cảm xúc của , cũng chẳng để chúng ảnh hưởng đến nàng.

Nàng cũng chẳng bao giờ cho cơ hội trút giận.

Thấy vẫn im lặng, Lữ thị thêm, cúi đầu hành lễ rời cùng thị nữ.

Mưa xối xả, gió lạnh mang theo thở của mùa đông.

Nhìn bóng dáng vợ khuất dần trong màn mưa, lòng Thôi Hành dâng lên một cảm giác bơ vơ lạ lẫm.

đầu gia đình, đáng lẽ vây quanh, kính trọng… Sao giờ đây đột nhiên chỉ còn một ?

Trưởng tử bất hòa với , từ lâu cắt đứt liên hệ.

Con trai thứ tính cách ngỗ nghịch, nay cha giao phó trọng trách dẫn dắt một nhánh của gia tộc… Còn giờ đây, vợ cũng sắp rời xa, đưa cả con gái , và việc gần như là chủ động.

thành thế ?

Rõ ràng từ khi cưới Lữ thị đến nay, cuộc sống của họ vẫn luôn hòa thuận, từng mâu thuẫn… Vậy nàng thể dễ dàng rời bỏ như ?

Cảm giác thua cuộc nặng nề và nỗi sợ mất tất cả như nhắc nhở rằng nếu hôm nay hỏi cho rõ ràng, về sẽ còn cơ hội nữa!

Thôi Hành nắm chặt tay, đột ngột cất bước nhanh về phía .

Thấy đột nhiên lao mưa, gia nhân kinh hô một tiếng “Lang chủ!” vội vàng cầm ô định chạy theo, nhưng Thôi Hành lạnh lùng : “Không cần theo.”

Nghe tiếng bước chân vội vã đằng , Lữ thị dừng bước, nhưng đầu.

Cho đến khi Thôi Hành bước đến chắn mặt nàng.

Mưa lớn, chỉ mấy bước mà Thôi Hành trông vẻ nhếch nhác.

Dưới cơn mưa, trầm giọng : “Lữ thị, điều hỏi nàng.”

Lữ thị khẽ thở dài, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, một lúc, nàng gật đầu: “Lang quân, chúng qua bên đình hãy .”

Thị nữ cạnh cầm ô, nên thế nào, nhưng thấy Thôi Hành bước nhanh trong đình.

Nàng vội theo .

Khi Lữ thị bước đình, thị nữ tinh ý lùi , nhưng cũng quá xa—lang chủ lúc trông , nàng chú ý đề phòng, kẻo phu nhân gặp bất trắc lúc sắp lên đường.

“Không lang quân hỏi điều gì?”

Trong đình, Lữ thị lên tiếng.

Thôi Hành chăm chăm mặt nàng, như thấu con nàng: “Ta hỏi… chúng là vợ chồng bao năm, nàng nhiều điều bất mãn với , chỉ là bao giờ biểu lộ ?”

Thôi Hành chuẩn sẵn sàng cho việc Lữ thị sẽ phủ nhận.

Nếu nàng phủ nhận, sẽ hỏi tiếp: Nếu bất mãn, tại nàng đến Thái Nguyên mà hỏi ý kiến ?

sự ngỡ ngàng của , Lữ thị chỉ khẽ thở dài, ánh mắt nàng bình thản hơn bao giờ hết, mang theo chút cảm thán: “Cuối cùng thì lang quân cũng nhận .”

Ánh mắt nàng bình thản hơn bao giờ hết, chỉ thoáng chút cảm thán: “Hoặc thể , cuối cùng lang quân cũng chịu bận tâm mà nhận cảm xúc của .”

“Chúng là vợ chồng bao năm, từng cãi vã nào…” Ánh mắt Thôi Hành d.a.o động Lữ thị.

“Nếu nàng điều gì bất mãn với , thẳng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-527-nguoi-ghen-ti-voi-dai-lang.html.]

Sao lừa dối bao lâu, đột nhiên rời bỏ như thế !

 

Lữ thị cũng .

Cuộc đối thoại hôm nay bao giờ diễn giữa họ.

Sau khoảnh khắc , Lữ thị hỏi: “Lang quân thực sự ?”

Thôi Hành chút do dự: “Điều gì đúng, nàng cứ thẳng.”

“Chưa đúng…” Lữ thị như cân nhắc trọng lượng của hai chữ , nhẹ nhàng hỏi: “Lang quân cho rằng cách đối xử với trưởng tử chỉ là ‘ đúng’ thôi ?”

Thôi Hành nhanh chóng cau mày.

Hắn ngờ điều bất mãn của nàng bắt đầu bằng việc nhắc đến trưởng tử, vốn hề m.á.u mủ với nàng.

Lời của nàng khiến bật lạnh, giọng pha lẫn cơn giận kìm nén từ lâu: “Từ khi còn nhỏ, nó phụ xem như kế vị… Còn là cha nó, dạy dỗ nghiêm khắc thì gì sai?”

“Dạy con nghiêm khắc, đặc biệt với con cái trong dòng tộc lớn, gì sai.” Lữ thị khẳng định, mới hỏi: “ con cái là con cái, một con rối.

Sao thể chỉ nghiêm khắc mà chút nào tình yêu thương?”

Thôi Hành định gì đó, nhưng Lữ thị cắt lời : “Nếu lang quân thể dành sáu phần yêu thương và bốn phần nghiêm khắc, ngài thể coi là một cha .”

“Hay nếu dành năm phần yêu thương và năm phần nghiêm khắc, thì sẽ là một cha nghiêm khắc mà đáng kính.”

lang quân chỉ dành mười hai phần nghiêm khắc cho trưởng tử, từng chút nào của tình yêu thương.” Lữ thị , hỏi: “Cuối cùng, lang quân cho rằng điều đó là đúng ?”

“Lang quân, đây là đối đãi của một cha, mà là của một kẻ thù.” Lữ thị tiếp lời, “Từ đến nay, cách lang quân đối xử với Lệnh An luôn như đối với một kẻ địch.”

Giọng của nàng hề chất vấn, thậm chí vẫn dịu dàng, nhưng khiến Thôi Hành cảm thấy ép đến cùng đường.

“… Thật là phi lý!” Thôi Hành vung tay áo, lùi một bước, ánh mắt vẫn khóa chặt Lữ thị: “Ta chỉ nó thành tài…”

“Lang quân nó thành tài,” Lữ thị bình thản cắt lời, “lang quân nó trở thành một phiên bản của chính .”

“Lang quân hy vọng Lệnh An trở thành một bản của chính , cố gắng xóa bỏ con thật của nó, đặc biệt là những nét tính cách mà nó thừa hưởng từ nó, phu nhân họ Trịnh.”

“Vớ vẩn!” Thôi Hành đến tên Trịnh phu nhân thì vung tay, nhưng ánh mắt tránh .

Lữ thị dường như nhận cảm xúc phẫn nộ đang dâng trào của Thôi Hành, vẫn tiếp tục: “Lang quân thích tính cách cố chấp và quyết liệt của phu nhân Trịnh, ngay cả cái c.h.ế.t của bà cũng lang quân coi là sự thách thức.”

lang quân chắc hẳn vẫn còn thấy áy náy với cái c.h.ế.t của bà , ?” Lữ thị , “Bởi , khi đối diện với trưởng tử, lang quân luôn đầy hoài nghi.

Lang quân sợ rằng trưởng tử sẽ oán giận lang quân vì ép nó đến bước đường cùng…

cách lang quân xoa dịu nỗi lòng là sự an ủi, mà là nghi ngờ và phẫn nộ.”

“Lúc phu nhân Trịnh qua đời, Lệnh An chỉ là một đứa trẻ…

Vậy mà lang quân gì?

Hoài nghi một đứa trẻ mất , cấm cản nó nhắc đến nó?”

Nếu nàng là phu nhân Trịnh, rằng con đối xử như , lẽ nàng sẽ từ trong quan tài bò , nhất định sẽ kéo cùng.

Sắc mặt Thôi Hành lúc khác nào một c.h.ế.t, khó coi đến mức như kéo từ mộ lên, ánh mắt Lữ thị đầy cảm giác chán ngán.

Gương mặt tái xanh, gân xanh hằn lên trán, Thôi Hành tức giận quát: “Đủ !”

Hắn trừng mắt Lữ thị: “Ai cho phép nàng nhắc đến bà ?”

“Chính là lang quân đấy, chẳng chính ngài ?” Lữ thị khẽ thở dài, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ – thì , mà thì nổi giận.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu, nàng còn hết.

Hắn khởi đầu, nhưng khi nào dừng thì thể để định đoạt.

Thấy Thôi Hành vô thức lùi bước, Lữ thị tiến lên một bước, trong giọng pha lẫn một sự buông thả còn bận tâm: “Nếu đoán lầm, một lý do khác khiến lang quân ưa trưởng tử, lẽ còn là điều mà chính lang quân dám thừa nhận.”

Đôi mắt nàng sắc sảo hơn bao giờ hết khiến Thôi Hành cảm thấy như lớp ngụy trang cuối cùng của sắp nàng xé toạc.

Hắn gần như hoảng loạn giơ tay chỉ nàng: “Lữ thị… hôm nay nàng quá hỗn xược, ngừng !”

Lữ thị đưa tay nhẹ nhàng hạ ngón tay đang chỉ xuống, chút dừng tiếp: “Lang quân thực thầm ganh tỵ với trưởng tử.”

Môi Thôi Hành khẽ run lên, định phản bác nhưng Lữ thị để cơ hội mở miệng: “Trưởng tử thiên tư xuất chúng, còn lang quân thì tầm thường…

Từ khi trưởng tử còn nhỏ, lang quân rõ điều và thấy sự ưu ái của gia chủ và tộc nhân dành cho nó.”

“Lang quân thừa nhận rằng bằng đứa trẻ , nên lấy danh nghĩa cha nghiêm khắc để áp chế nó, biến nó thành hình ảnh của , vì giống nó, phu nhân Trịnh—Lang quân một bản của chính , một kẻ tuân phục răm rắp, để chứng minh rằng bản là kẻ tầm thường.”

“Vì , trưởng tử càng phản kháng, càng thành công bên ngoài, lang quân càng chịu nổi nó.”

“Chính vì những lý do , lang quân suốt ngày tranh giành với một đứa trẻ.

Vậy thì chút tình phụ tử ít ỏi của lang quân thể so với lòng tự tôn ngạo mạn bám rễ trong lòng?”

“Lữ thị…” Thôi Hành gần như tức giận đến đỏ cả mắt, hàm răng nghiến chặt, nhưng thể lời phản bác mạch lạc.

Không từ khi nào, chân chạm lan can trong đình, còn đường lùi nữa.

Không xa, thị nữ nấp trong bóng tối thấy lời trong đình, khỏi ngạc nhiên đưa tay che miệng—ban đầu nàng còn lo phu nhân sẽ lang quân gây khó dễ, bây giờ xem bắt nạt” là lang quân?

Dường như lang quân sắp tan vỡ đến từng mảnh vụn, thể gom .

“Ta mới vài điều mà giờ từng thốt nên lời, lang quân thế , trưởng tử thì ?

Bao nhiêu lời đau lòng như , trưởng tử bao từ miệng lang quân trong những năm qua?”

Lữ thị thở dài: “Ta luôn mong Đường nhi và các em thể thiết với trưởng tử, chỉ vì trưởng tử thực sự ích cho gia tộc, mà còn bởi vì, trưởng tử đáng thương.”

Nhìn Thôi Hành thể nên lời, ánh mắt Lữ thị lộ vẻ thương hại, cuối cùng dịu giọng an ủi: “Lang quân tuy kém cỏi so với trong gia tộc, nhưng điều đó lầm.”

Môi Thôi Hành run rẩy: “…”

“Hôm nay lang quân thấy cô độc, điều vì lang quân kém cỏi,” Lữ thị , “ đẩy khác xa , là sự tầm thường, mà là gai nhọn lang quân.”

“Lang quân cảm thấy những năm qua chúng sống êm , nhưng sự êm đó và lang quân hợp , mà vì cố gắng giả vờ như hợp .”

Lời Thôi Hành càng thêm khó chịu.

Điều cho là sự ưu thế xuống hóa chỉ là sự nhường nhịn, giả vờ từ cho rằng thấp kém hơn … Nhục nhã bao!

“Lang quân thể xuất chúng, nhưng cũng ngu ngốc.” Lữ thị , “Lang quân nhận điều , chỉ bởi vì từng thẳng , cũng như từng buông bỏ cái vẻ ngạo mạn cao cao tại thượng mà sống cho thật lòng.”

“Cách lang quân đối xử với Đường nhi và các em nó cũng tương tự.”

Không thẳng, thì thể hiểu sâu.

Cơn mưa ngoài đình nhỏ dần, nhưng trong lòng Thôi Hành mưa gió vẫn gào thét, xuyên qua .

Lâu thật lâu, mới ngước đôi mắt đỏ hoe, vợ mặt, hỏi câu cuối cùng.

“Lữ thị, tất cả những năm qua… nàng từng đối đãi thật lòng với ?”

 

Loading...