Cẩm Tú Vô Song - Chương 329: Ha!

Cập nhật lúc: 2025-10-12 22:04:14
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một chữ “hừ” , Thường Tuế Ninh cần thông qua nét bút cũng thể lập tức cảm nhận như gặp mặt .

Người thư dường như đang hừ với nàng vì về kinh sư, hừ vì cuối cùng nàng vẫn cần đến thầy để chăm sóc…

Tuy thư chỉ một chữ, nhưng đủ để ngàn lời.

Thường Tuế Ninh bước chậm rãi ánh chiều tà, hứng thú giải mã từng nét chữ.

cuối cùng, chỉ một kết luận rõ ràng nhất: thầy của nàng đổi.

Trước đây, thầy tán thành cách nàng “thủ đạo”.

Người trách nàng phấn đấu, chê nàng tự phụ, trách nàng cố chấp, và càng hận nàng quý trọng sinh mạng.

Trước khi Bắc Địch, khi nàng đến từ biệt, thầy thậm chí câu “coi như từng dạy ngươi” để cắt đứt mối quan hệ thầy trò với nàng.

Dù nàng mặt dày nhận lấy câu đó, nhưng đến lúc rời , thầy cũng từng đầu nàng một .

Đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ dáng vẻ thầy với tâm trạng chán nản, im lặng và gầy guộc.

Thầy chỉ cho rằng nàng vô tâm, nhưng thực chất

Thầy rằng, lúc đó nàng cũng vô cùng đau lòng.

Khi ở Bắc Địch, mỗi khi nghĩ về thầy, nàng chỉ nhớ đến bóng lưng đầy thất vọng của .

Nàng vốn việc ngoại vật quấy nhiễu, bận tâm đến ánh mắt nhận định của khác, nhưng sâu thẳm trong lòng, nàng vẫn khao khát thầy công nhận.

Và giờ đây…

Cuối cùng nàng cũng thầy “chấp nhận”.

Chữ “hừ” chính là sự chấp nhận của thầy.

Thầy còn trách nàng về con đường mà nàng chọn, dù bề ngoài vẫn tỏ chê bai, nhưng âm thầm tính toán cho nàng, để mong nàng thể con đường một cách nhẹ nhàng và vững chắc hơn.

Nàng , từ lúc phong Ninh Viễn tướng quân, đến nay bổ nhiệm Thích sử Giang Đô, mỗi bước của nàng đều sự hậu thuẫn của thầy triều đình, đối đầu với những lời phản đối.

Thầy đổi, đổi đến mức sẵn sàng thỏa hiệp với nàng.

Người thường , con càng già càng cố chấp, thầy nàng càng cố chấp hơn thường, dù trời sập, lưng thầy vẫn cong một chút.

Vậy nên, nàng nghĩ rằng cái c.h.ế.t của nàng tạo cú sốc lớn đối với thầy, lớn hơn những gì nàng tưởng tượng.

TBC

Nàng giống như một đứa trẻ bướng bỉnh đến tột độ, dùng cái c.h.ế.t để minh chứng, hối hận dù c.h.ế.t, nhưng ép thầy của sinh cảm giác hối tiếc.

Cái c.h.ế.t của nàng khiến thầy sợ hãi, một sợ trời, sợ đất, cũng sợ c.h.ế.t.

Thường Tuế Ninh cầm lá thư trong tay, lòng ấm áp nhưng cũng đầy day dứt.

Nàng cảm thấy may mắn, và cũng cảm thấy hạnh phúc.

Không học trò nào mong thầy công nhận, thầy công nhận thực sự là một niềm tự hào lớn lao.

Gió chiều chút nóng, Thường Tuế Ninh tháo chiếc mũ quan đầu, để lộ mái tóc mềm mại ẩm ướt, đôi mày đen láy hiện rõ ánh hoàng hôn mùa hè, khiến vẻ ngoài của nàng càng thêm phần tự do, phóng khoáng.

Nàng cầm mũ trong tay, qua một lùm cây chuối xanh mướt, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.

Diêu Nhiễm bên cạnh, cảm nhận tâm trạng của vị Thích sử đại nhân nhà lẽ vì… chữ “hừ” đó?

Đến một ngã rẽ, Hỷ nhi đang đợi ở phía , mỉm vẫy tay với Thường Tuế Ninh: “Cô Nương, bên !”

Hỷ nhi dẫn đường, cầm mũ quan của nương tử nhà , miệng về một công việc trong phủ Thích sử mới quen, hỏi cô nương mệt .

“Mệt chứ.” Thường Tuế Ninh trả lời bước lên cây cầu đá bắc qua hồ sen, tầm vượt qua đám “lá sen xanh biếc nối liền trời”, thấy cảnh tượng một nhà ba con ngựa đang uống nước thoải mái bên hồ.

Quy Kỳ uống nước ừng ực, khi ngẩng đầu lên liền giũ giũ miệng, b.ắ.n nước khắp mặt cha nó.

Lựu Hỏa c.h.ử.i rủa đá một phát m.ô.n.g con .

Thường Tuế Ninh bên hồ, thở dài: “ là một bức tranh Lưu Hỏa dạy con.”

“A Lý!”

Từ cuối cầu vang lên tiếng gọi của A Điểm, ôm trong tay bảy tám bông sen trắng hồng, còn hai lá sen lớn, hào hứng chạy về phía Thường Tuế Ninh.

Cảnh tượng khiến Thường Tuế Ninh cảm thán: “Ta ở phía gánh vác gian khó, thì ở đây tận hưởng sự an bình của năm tháng.”

Diêu Nhiễm mím môi .

A Điểm ôm đầy hoa sen chạy đến mặt Thường Tuế Ninh: “…

Tất cả đều là tặng cho ngươi!”

Thường Tuế Ninh gật đầu, lúc chỉ một vị quan tay : “Ta mệt , ngươi tạm thời giữ hộ .”

“Được!” A Điểm ngoan ngoãn gật đầu, theo sát bên cạnh Thường Tuế Ninh, vui vẻ kể về những việc trong ngày, cuối cùng : “…

Nơi thật , thích nơi !”

Lại về phía Lưu Hỏa và đám ngựa: “Lưu Hỏa cũng thích!”

“Thích là , tạm thời cứ ở đây.” Thường Tuế Ninh : “Sau cơ hội, chúng sẽ đổi sang một nơi lớn hơn và hơn.”

A Điểm hân hoan đồng ý “”.

Lúc , Thường Tuế Ninh ngửi mùi thơm thanh thoát của hoa sen, chỉ cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.

Khoảnh khắc bình yên , chính là ý nghĩa mà nàng theo đuổi khi việc.

Đây là một nơi yên tĩnh, nếu thể mang sự bình yên cho cả một châu, một quốc gia, đó mới chính là ước nguyện cả đời của nàng.

Có lẽ nàng thừa hưởng từ dòng m.á.u nhà họ Lý một phận lao lực.

Niềm vui và nỗi buồn của bản nàng từ lâu hòa quyện với con sông lớn của Đại Thịnh.

Nàng như cỏ cây trong gió cao, chỉ khi sông núi thiên hạ bình yên và thịnh vượng, nàng mới thể sống mạnh mẽ và tự do.

Hỷ nhi dẫn đường, đưa nàng đến một khu biệt viện vô cùng tráng lệ, nơi chính là chỗ ở của Thích sử.

Hai vệ canh giữ bên ngoài viện cúi chào Thường Tuế Ninh, một gọi “Đại nhân”, một gọi “Tướng quân”, cả hai trừng mắt chẳng chút ăn ý gì thế !

Thường Tuế Ninh bước sân cảm nhận sự ấm áp và náo nhiệt nơi .

Trong sân trồng đủ loại hoa cỏ, từ chuối rẻ quạt đến hải đường, cả giả sơn và những hòn đá kỳ lạ, tạo nên một khung cảnh trang nhã.

Lúc , Thường Khoát đang chỉ huy Sở Hành và Thường Nhận cùng vài khác, sắp xếp từng chiếc bàn nhỏ sân.

A Triết và Cải nương tử cùng mấy cô nương khác đeo tạp dề, tay bưng đĩa lạnh từ hành lang tới, trò chuyện đùa.

Hà Vũ Hổ, Lục Hổ và Thất Hổ đang theo sự chỉ đạo của Lý Thông, treo đèn lồng lên.

Khi thấy tiếng hô “Thích sử đại nhân về”, tất cả đều ngừng tay và về phía Thường Tuế Ninh.

“Tướng quân về !”

“Đại nhân!”

“Thường mau đây!”

Những tiếng gọi vui vẻ vang lên khắp nơi, Thường Tuế Ninh bước tới, lúc mới thực sự cảm nhận cảm giác “an gia”.

“Cuối cùng cũng về !”

Thường Khoát bước tới, khập khiễng, nhưng khuôn mặt đầy nụ thiện: “Bàn chuyện suốt cả ngày, chắc mệt lắm !”

“Mọi nhàn rỗi gì.”

Thường Tuế Ninh mỉm những đang bận rộn trong sân.

!”

Thường Khoát lớn: “Có nhà mới, tất nhiên chỉnh đốn thật kỹ càng!”

Thường Tuế Ninh gật đầu hài lòng.

Nàng rõ, dù chỉ mới một ngày, nhưng những nơi quan trọng trong phủ Thích sử, bên trong lẫn bên ngoài, bằng của nàng nắm giữ.

“Sau , Ninh Ninh phụ trách bên ngoài, còn cha sẽ lo bên trong!”

Thường Khoát vỗ n.g.ự.c tự hào, trông đắc ý với vai trò “cha của Thích sử”, hơn hẳn tước vị Hầu tước Trung Dũng .

Thường Tuế Ninh vui vẻ gật đầu: “Tốt thôi, cứ quyết định như .”

Lúc , Lý Đồng bước nhanh tới, : “Trước đó Tiêu soái và những khác đều đến, ở dùng bữa trưa, nhưng đợi mãi thấy xử lý xong việc chính sự nên họ đành về .”

“Là đuổi họ !”

Thường Khoát xen : “Bọn họ là đến chúc mừng nhà mới… hơn trăm , chỉ bữa trưa thôi mà một món canh cũng nấu như cho heo ăn, đến mười nồi lớn!

Cứ để họ ở thêm, kho lương sẽ bọn họ vét sạch!

Cả bầy cứ ríu ríu rít như lũ ve sầu!”

“Nghĩ đến việc con suốt cả ngày ở tiền tuyến, chịu nổi cái ồn ào đó?

Nên cho tất cả bọn họ về, chỉ giữ những nhà chúng thôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-329-ha.html.]

Nghe xong, Lục Hổ giấu nổi niềm vui sướng, huých Hà Vũ Hổ bên cạnh: “Đại ca, thấy …”

 

Hầu gia gọi chúng nhà đấy!

Hà Vũ Hổ đang bê chậu nước lớn múc, huých một cái, nước tràn ngoài.

Hắn mắng: “Đồ chí khí… thật thôi mà, gì mà phấn khích thế!”

Dù miệng , nhưng rằng và các em Thôi Đại đô đốc đích giao phó cho Tướng quân, còn là những đầu tiên trong quân trướng của Tướng quân, ngoại trừ Cải nương tử và các cô nương khác.

Đương nhiên họ là nhà !

Miệng , nhưng ngón tay đang nắm chặt mép chậu nước của Hà Vũ Hổ siết đến trắng bệch, như bóp vỡ chiếc chậu.

Ngực cũng ưỡn cao hơn, hô lớn: “Tướng quân, thuộc hạ chuẩn nước cho ngài!

Ngài rửa tay xong chúng cùng ăn cơm!”

Tiếng hô của to đến mức Lục Hổ đau tai, ôm tai, nhăn mặt đại ca của .

Sau khi Thường Tuế Ninh rửa tay và quan phục, nàng bước , thấy trong sân bày sẵn hơn mười chiếc bàn nhỏ với đệm , một chiếc bàn lớn ở đầu, những bàn còn xếp hai bên, bàn đầy đủ món ăn.

mới nhậm chức, Thường Tuế Ninh khoanh chân ở vị trí đầu bàn một cách tự nhiên, từ chối.

Mọi nâng chén, Thường Tuế Ninh uống , bữa tối diễn vô cùng náo nhiệt.

Sau bữa ăn, ai nấy đều về nơi sắp xếp sẵn.

Lý Đồng, dù uống ít rượu và hứng khởi, cũng trò chuyện với Thường Tuế Ninh, nhưng nghĩ đến việc nàng mệt mỏi suốt cả ngày, liền quấy rầy nữa.

Thường Khoát thì ở chuyện riêng với con gái.

Hai cha con gốc cây quế trong sân, tiếng ngớt.

Cuối cùng, Thường Khoát : “Nguyên Tường hôm nay gửi thư về… ngày mai sẽ qua xem tình hình!”

Việc kháng cự quân Oa chuyện một sớm một chiều, Thường Tuế Ninh đó lập tức phái Nguyên Tường cùng những khác chỉnh đốn hải phong, theo dõi dấu vết quân Oa, huấn luyện thủy quân, khẩn trương chuẩn cho cuộc chiến.

Nguyên Tường mỗi ngày đều gửi thư báo cáo tiến triển và các vấn đề gặp .

Thường Tuế Ninh chỉ suy nghĩ một lát, gật đầu: “Vậy cha cứ theo dõi tình hình.

Con sẽ nhanh chóng xử lý xong việc ở phủ Thích sử, khi Tiêu chủ soái phân bổ xong tám vạn đại quân, con sẽ lập tức dẫn quân lên đường.”

Thánh chỉ ban cho nàng tám vạn đại quân để chống quân Oa, chỉ mới ban xuống hôm qua, khắp nơi đều đang gấp rút chuẩn .

Quân Oa đến thế hùng hổ, tám vạn quân là đủ, hơn nữa trong tám vạn đó cũng nhiều giỏi về thủy chiến.

may mắn là còn thể điều động thủy quân còn sót loạn Từ tặc tại các châu ven biển.

Hiện nay, lượng thủy quân khả dụng đang gấp rút kiểm kê.

, Thường Tuế Ninh cũng rõ, trận chiến chống quân Oa tuyệt đối dễ dàng.

Đám quân Oa đó đều là những kẻ tinh thông thủy chiến, biển như đất liền.

Đại Thịnh từ khi khai quốc thường xuyên quân Oa quấy nhiễu, các châu ven biển nhiều trình tấu, gọi đám Oa tặc là “đến như gió, cách nào tiêu diệt.”

Ai cũng trận chiến khó.

với Thường Tuế Ninh, nếu dễ dàng, thì đến lượt nàng mượn cơ hội để đổi lấy chức Thích sử Giang Đô.

Lúc , Thường Khoát hạ giọng, nhưng khí thế hề giảm, : “…

Nghĩ đến hơn mười năm , Điện hạ đ.á.n.h bọn chúng đến mức quỳ gối cầu xin, bây giờ chắc chắn sẽ khiến chúng về!”

“Không dám về, nhưng chúng tuy chỉ là một đám lính lác, cũng đủ để ngăn cho bọn rùa nước bò lên bờ.”

Thường Tuế Ninh ngẩng cao cằm, đầy tự tin .

Thường Khoát ha hả sảng khoái: “ , Điện hạ xưa nay luôn bí quyết trị bọn rùa mà!”

Nói đùa xong, Thường Tuế Ninh kể một việc mà lẽ nàng hồi âm cho Nguyên Tường, nhân tiện cho Thường Khoát , để đỡ thư.

Cuối cùng, Thường Khoát : “À, còn một chuyện nữa…”

Thường Tuế Ninh ông, hiệu tiếp.

“Nghe hai chiếc rương đó cũng mang tới

Không định mở xem thử ?”

Thường Khoát “hì” một tiếng: “Là đồ ngự ban, cha cũng tò mò chứ.”

Thường Tuế Ninh chợt hiểu , thì là hai chiếc rương .

Hôm qua khi tiếp chỉ, nàng vốn định mở xem ngay, nhưng Cải nương tử cùng các nàng kéo tắm rửa y phục, bận rộn mãi mà quên mất việc .

Thấy biểu hiện của nàng, Thường Khoát liền hiểu ý.

Ban đầu, ông còn tưởng rằng Điện hạ mở, vì còn vướng mắc với vị thánh nhân mà cố tình đụng đến…

giờ xem , ông lo lắng quá .

Điện hạ đối với , vẻ cảm xúc gì, chỉ coi đó là thánh nhân mà thôi.

nghĩ về mối quan hệ giữa hai con đến bước , tâm trạng của Điện hạ đoạn đường

Thường Khoát âm thầm thở dài trong lòng.

Bỗng thấy Thường Tuế Ninh xoay , : “Đi thôi, xem bên trong là gì.”

Thường Khoát , theo nàng.

Trong gian phòng bên cạnh, hai chiếc rương lớn đặt chung với một đống đồ đạc còn kịp sắp xếp.

Không để ai khác theo, Thường Khoát đích mở rương.

Khi mở chiếc rương đầu tiên, ông khỏi sững sờ, mở nắp rương thứ hai cũng thấy cùng một thứ bên trong.

Trong mỗi rương đều bốn vò rượu niêm phong, tổng cộng tám vò.

Thường Khoát lên, chỉ tay : “Điện hạ, đây là…”

Thường Tuế Ninh đáp: “Là Phong Triêu tửu.”

Vừa mở nắp rương, nàng ngửi ngay.

Thường Khoát lập tức hiểu , gật đầu “ồ” một tiếng.

Vậy là… vị thánh nhân , giờ đây đang cố lòng Điện hạ ?

Thế nhưng Điện hạ giờ còn uống rượu nữa .

Thường Khoát thở dài trong lòng…

Tấm lòng , đến quá muộn .

Có những chuyện ông thể xen bình luận, chỉ thể hỏi: “Vậy rượu niêm phong ?”

“Niêm phong hai vò là .”

Thường Tuế Ninh đáp: “Sáu vò còn , vài ngày nữa sẽ mang doanh trại, để Tiêu tướng quân cùng các tướng sĩ khi về kinh dùng.”

Thường Khoát gật đầu, hỏi: “Còn hai vò thì…”

“Để cho Vô Tuyệt.”

Thường Tuế Ninh : “Hắn thèm rượu Phong Triêu lâu .”

Nói xong, nàng bước ngoài: “Nghĩ mà xem, bận rộn cả ngày còn kịp thư cho nữa.”

Nghe , mắt Thường Khoát sáng lên—Vô Tuyệt cũng sẽ đến ?

Vậy thì quá , ông cũng thèm món canh dê của lão hòa thượng đó lâu lắm !

Một nhà đoàn tụ, chỉ còn là chuyện sớm muộn thôi!

Thường Tuế Ninh lập tức thư phòng thư cho Vô Tuyệt, giao cho A Triết, dặn sáng sớm mai gửi .

Nghĩ một lát, nàng trải giấy, cầm bút một bức thư khác.

Trên tờ giấy, nàng cẩn thận một chữ to—【Ha】!

Viết xong, nàng ngắm một lúc, cảm thấy phần quá đáng, suy nghĩ một chút cúi xuống vẽ thêm một hình tiểu nhân đang khom lưng dập đầu tạ ơn.

Sau khi thành, Thường Tuế Ninh đặt bút xuống, cầm tờ giấy lên , cuối cùng mới hài lòng gật đầu.

Sáng sớm hôm , khi cửa lớn phủ Thứ sử mở , tìm tới.

A Triết đang chuẩn dẫn dán cáo thị tuyển dụng nhân tài, khi thấy đến, ngạc nhiên: “Tiểu Đoan, Tiểu Ngọ?

Sao các ngươi đến đây!”

Nói xong, về đoàn xe ngựa dài phía họ.

 

Loading...