Cẩm Tú Vô Song - Chương 317: Có Thai

Cập nhật lúc: 2025-10-12 22:04:02
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ngày hôm nay đến thăm mẫu , ở hơn nửa ngày…”

Mã Uyển mỉm nhẹ nhàng, : “Hôm nay mẫu trông khỏe hơn một chút, thể dậy chuyện với .

Người còn dặn dò bảo thế tử rằng nên việc quá sức.”

Lý Lục cũng mỉm .

Rõ ràng hỏi nàng đang gì, nhưng nàng lấy chuyện thăm chồng để trả lời…

Mã Uyển vốn là cẩn trọng, kiểu trả lời vòng vo khi hỏi, nhưng vì dối gạt nên trong những tình huống nhỏ nhặt thế , nàng để lộ sự lúng túng của bản hề .

Khi một nữ nhân dốc hết lòng cho một , thường sẽ trở nên như .

Lý Lục nàng bằng ánh mắt trìu mến, : “Uyển nhi, vất vả cho nàng chăm sóc mẫu .”

“Chúng là phu thê, thế tử những lời khách sáo như .”

Mã Uyển nhẹ nhàng đáp: “Huống chi, nếu về sự vất vả, thì những ngày gần đây, chính thế tử mới là mệt nhọc nhất, ngày nào cũng lo lắng việc lớn nhỏ của Vương phủ…”

Hiện tại, tình thế yên , xung quanh Ích Châu cũng xuất hiện những lực lượng nổi loạn, hơn nữa vì gần biên giới phía Tây, Vương phủ lo lắng cả trong lẫn ngoài, thể lơ là dù chỉ một khắc.

Những biến động gần đây và cách đối phó của phủ Vương, Mã Uyển đều lồng trong các lá thư gửi về Kinh sư.

Thế nhưng, hôm nay nàng nhận hồi âm của ông ngoại.

Trong thư, ông rằng Thánh Nhân chỉ những chuyện nhỏ nhặt như , mà lẽ nàng cần “chú ý nhiều hơn”.

Chú ý nhiều hơn…

Nàng thế nào đây?

Khoảnh khắc trầm tư ngắn ngủi của nàng thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Lý Lục.

Hắn mỉm , nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên má nàng: “Uyển nhi đang nghĩ gì thế?”

Mã Uyển giật , mặt nàng đỏ ửng vì động tác mật của : “Không gì… Chỉ là nghĩ rằng thế tử gần đây thật sự quá vất vả, lẽ cần bồi bổ nhiều hơn trong bữa ăn.”

Nói xong, nàng nhận đôi tay của chạm thật lạnh, liền lo lắng hỏi: “Sao tay thế tử lạnh như ?”

Lý Lục ánh mắt dịu dàng nàng: “Ta , nàng cần lúc nào cũng lo lắng cho như thế.”

Thấy khí trở nên mật, nữ tỳ theo Lý Lục bước vội : “À, trong bếp còn canh bổ đang hâm nóng cho thế tử, để nô tỳ xem thế nào.”

Nói xong, nàng khẽ nhắc nhở Lan Oanh bên cạnh.

Lan Oanh ban đầu phản ứng, cứ yên tại chỗ.

Thấy , nữ tỳ đành giật tay nàng một cái.

Không thể giả vờ hiểu nữa, Lan Oanh miễn cưỡng theo ngoài.

Khi khỏi phòng, nữ tỳ nhẹ nhàng khép cửa kéo Lan Oanh hành lang.

Lan Oanh tức giận: “Không bảo lấy canh , lấy ngay đây!”

Nàng ước thể nhanh chân rời , mang cả nồi canh đến đổ hết cho thế tử uống, nhất là mê man, choáng váng, đừng để cơ hội rót thêm “canh mê hồn” cho nữ chủ nhân của nàng nữa!

“Lấy canh cái gì chứ…”

Nữ tỳ kéo Lan Oanh xa thêm vài bước: “Thế tử và thế tử phi khó khăn lắm mới chút thời gian riêng tư gần gũi, Lan Oanh tỷ thật hiểu chuyện …”

Nghe những lời chói tai , Lan Oanh chỉ bịt tai .

“Hay là…”

Nữ tỳ mỉm, ánh mắt đầy giễu cợt Lan Oanh: “Lan Oanh tỷ thực sự tình cảm với thế tử, sẵn lòng giúp một tay.”

Lan Oanh như sét đánh.

Nàng tình cảm với thế tử ?

Nàng điên mới tình cảm với con hồ ly tinh dụ dỗ tiểu thư nhà đến nước !

Nếu tình cảm gì, thì đó hẳn là g.i.ế.c !

Thấy Lan Oanh sững sờ, nữ tỳ cho rằng trúng, ánh mắt sáng lên, bắt đầu xúi giục nhỏ to bên tai nàng.

“…”

Mắt Lan Oanh như lồi : “Ngươi đang bảo leo lên giường ?”

Dù nàng chia rẽ thế tử và tiểu thư nhà , nhưng tuyệt đối bằng cách gia nhập họ!

Đến lượt nữ tỳ sét đánh: “Sao… Sao Lan Oanh tỷ khó như thế.

Tỷ là nữ tỳ theo hầu của thế tử phi, giúp thế tử phi gánh vác một chút cũng là chuyện hợp lý mà.”

Lan Oanh cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, khan giữ chút thể diện: “… Ta nghĩ hơn hết là chúng nên lo lắng nhiều hơn cho sức khỏe của thế tử.”

Lỡ thể yếu ớt quá, hao tổn tinh lực mà đủ bù đắp, dẫn đến kiệt sức mất mạng thì ?

“…”

Nghe những lời quá đỗi thẳng thắn , nữ tỳ nhất thời nghẹn lời.

Lan Oanh lấy cớ sắp xếp thư phòng để tránh mặt cô nữ tỳ .

Khi thoát khỏi tầm mắt của nàng , sắc mặt Lan Oanh ngay lập tức trở nên khó chịu.

Trước khi tiểu thư nhà gả , nàng tán thành cuộc hôn nhân , từ đầu đến cuối thấy thế tử phủ Vương thuận mắt chút nào.

tiểu thư cứ một mực theo ý , suýt chút nữa căng với nàng…

Hai lớn lên cùng từ bé, Lan Oanh rốt cuộc thể rời xa tiểu thư .

Nàng năn nỉ mấy ngày trời, tiểu thư mới đồng ý mang nàng theo về phủ Vương.

Tiểu thư rằng thế tử phủ Vương là tri kỷ khó gặp trong đời.

Trong tiếng đàn của ẩn chứa sự cô đơn xa rời thế tục, và chính điều đó thu hút nàng.

khác trong lòng, nhưng rằng sẽ một ngày buông bỏ thứ.

Khi tiểu thư điều , trong mắt nàng hiện lên sự ngưỡng mộ và cả một chút đau lòng khó diễn tả.

Cảnh tượng đó khiến Lan Oanh đau đầu, bực , chỉ nhéo mạnh một cái, bất kể là tiểu thư chính bản , ai cũng .

Tiểu thư nhà nàng, xuất từ dòng dõi tướng quốc, tài năng thua kém nam nhân, cớ cam tâm gả cho một ốm yếu như thế, mà còn đau lòng vì nữa chứ?

Cảm giác tội của tiểu thư lẽ đến từ cái “nhiệm vụ” mấy trong sáng mà nàng đang mang theo.

Lan Oanh, là thị nữ từ nhỏ theo tiểu thư và cũng theo thị nữ hồi môn, tất nhiên rõ điều .

Chính vì rõ, Lan Oanh càng thấy rằng việc tiểu thư chủ động đồng ý cuộc hôn nhân là quá mù quáng.

Có thể , nàng đùa với mạng sống của chính chỉ để thương hại một nam nhân!

Nàng thật sự hỏi ông trời, mối nhân duyên treo lơ lửng lưỡi d.a.o là do vị thần nào gán ghép ?

Nàng mơ ước thể tìm sợi tơ hồng đó mà kéo đứt, nhai nát đem đốt luôn!

Vâng, nàng bằng chứng để chứng minh rằng thế tử phủ Vương ý đồ , nhưng nàng vẫn thấy đáng tin.

Là một thị nữ bảo vệ tiểu thư, nàng thể ác cảm với lôi kéo tiểu thư tình thế tồi tệ .

giờ đây, trong một nhà, thứ đều cẩn thận từng bước.

lòng đến mấy, Lan Oanh cũng chỉ thể nuốt xuống.

Trong thời gian qua, sống tại phủ Vương, Lan Oanh luôn cảm thấy ở đây đều tâm cơ sâu thẳm.

Hằng ngày, nàng dám nhiều, sợ rằng lời của sẽ những kẻ xảo quyệt bám lấy mà xoáy .

Đêm đến, nàng cũng chẳng dám nhiều, chỉ sợ vấp những âm mưu đang lởn vởn khắp nơi trong phủ.

Chẳng hạn như nữ tỳ gợi ý nàng “phục vụ” thế tử, ai nàng của ai, với mục đích gì?

Lan Oanh thở dài, tự nhủ tập trung dọn dẹp thư phòng cho tiểu thư, để bản suy nghĩ quá nhiều về cảnh tượng mà nghĩ đến—tiểu thư và thế tử thể đang gì đó, chỉ nghĩ đến thôi khiến nàng khó thở.

Lúc , Lý Lục nhẹ nhàng ôm lấy Mã Uyển từ phía .

Mã Uyển thoáng lúng túng: “Thế tử…”

“Uyển nhi,” giọng dịu dàng của nam nhân vang lên bên tai nàng, “Chúng nên một đứa con.”

Mã Uyển , lông mi khẽ rung lên, lòng khỏi ngập tràn niềm vui sướng.

Dù thế tử đối xử với nàng trong cuộc sống hằng ngày, nhưng vì sức khỏe của và bận bịu công việc, chuyện vợ chồng giữa hai trong nửa năm qua chỉ đếm đầu ngón tay.

Một đứa con…

Đây là đầu tiên chủ động về chuyện .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-317-co-thai.html.]

Hắn là sống khép kín, cô độc, nhưng lúc , lẽ thực sự chấp nhận nàng vợ ?

 

Mã Uyển nhắm mắt , cảm nhận niềm hạnh phúc lan tỏa, khẽ gật đầu.

Lý Lục cúi đầu, thở ấm áp vương lên cổ nàng, thì thầm: “Uyển nhi, cảm ơn nàng.”

Nàng là vợ mà chọn khi còn lựa chọn hơn… Nàng thật lòng với , dễ dàng để nắm trong tay, thứ đều hảo.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc nhắm mắt , trong đầu hiện lên hình ảnh của một khuôn mặt mà thể điều khiển.

Nghĩ đến lá thư b.ắ.n trả bằng mũi tên, và bóng dáng con thuyền nhỏ ánh trăng, dần dần xa khuất, Lý Lục khẽ mở miệng, c.ắ.n nhẹ cổ nàng.

Mã Uyển đỏ bừng mặt, lấy hết can đảm ôm , vùi mặt lồng n.g.ự.c .

Sáng hôm , khi Mã Uyển thức dậy, môi vẫn còn vương nét dịu dàng.

Nàng đầu khuôn mặt yên tĩnh của bên gối, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Đêm qua, nàng thể cảm nhận rõ ràng rằng thật sự chấp nhận nàng, đặt nàng tim … Nàng chọn sai, tấm chân tình của nàng cuối cùng cũng uổng phí.

Sự “chấp nhận” của Lý Lục diễn dần dần, thể thấy rõ từng bước, khiến Mã Uyển cảm thấy yên tâm hơn, hề nảy sinh chút nghi ngờ nào.

Nàng ngắm khuôn mặt lâu, mới nhẹ nhàng bước xuống giường, cẩn thận chỉnh màn trướng.

Không kinh động các nữ tỳ bên ngoài, nàng lặng lẽ bước đến bên cửa sổ, liếc chiếc màn yên lặng một nữa.

Không thấy động tĩnh gì, nàng mới lấy lá thư mà giấu chiếc bình ngọc ngày hôm qua .

Trong màn trướng, đôi mắt Lý Lục mở từ bao giờ, bên trong ẩn chứa nụ lạnh nhạt.

Mã Uyển cất lá thư , đó bắt đầu mặc y phục.

Một nữ tỳ thấy tiếng động bước , Mã Uyển nhẹ nhàng dặn: “Giờ vẫn còn sớm, đừng phiền thế tử nghỉ ngơi.”

Nàng chỉnh trang và rửa mặt xong, liền bước thư phòng.

Người trong phủ đều thế tử phi xuất từ tướng phủ, mang đầy khí chất nho nhã, mỗi sáng đều thói quen sách, luyện chữ.

hôm nay, Mã Uyển còn tâm trí để sách.

Nàng mở lá thư nhàu nát , một nữa, suy nghĩ hồi lâu, mới cầm bút thư hồi âm.

Nàng hứa với ông ngoại rằng sẽ chú ý “cẩn thận” hơn.

nàng cũng với ông rằng, Vương phủ như Thánh Nhân suy đoán, mang dã tâm chống đối triều đình.

Ích Châu là nơi dân chúng hiền hòa, nhân dân an cư lạc nghiệp, và Vương gia là nhân đức, phong thái quân tử, tuyệt đối kẻ vì lợi ích cá nhân mà đẩy bách tính cảnh nước lửa…

Vả , Vinh Vương cùng thế tử hẳn thể nàng là “tai mắt” do Thánh Nhân phái đến.

Thế nhưng, cho dù rõ, bọn họ vẫn đối đãi với nàng đầy tôn trọng và yêu thương, từng chút đề phòng…

Điều càng chứng tỏ phẩm hạnh của họ trọng hậu, thẳng thắn, hề sợ hãi sự dò xét.

Mã Uyển chậm rãi xuống những điều , cố gắng dùng những gì nàng chứng kiến và cảm nhận để minh oan cho phủ Vinh Vương, xua tan những nghi ngờ.

Khi đặt bút xuống, nàng nhẹ nhàng thở phào, trong mắt ánh lên vẻ kỳ vọng.

Có lẽ, ông trời đang phù hộ cho nàng, thật sự ban cho nàng một con đường vẹn cả hai.

Từ khi gả phủ Vinh Vương, việc đều thuận lợi.

Mẹ chồng tuy bệnh tật, nhưng đối với nàng gì để chê trách.

Vương gia xuất hoàng tộc, nhưng hề câu nệ tiểu tiết, bao giờ dùng lễ nghi quy củ để ràng buộc nàng, cho nàng sự tự do lớn lao.

Còn phu quân của nàng, cũng bao giờ xảy chút bất hòa nào với nàng.

Khi bận rộn, sẽ dặn dò nàng chăm sóc bản , khi nhàn hạ, sẽ thổi tiêu cho nàng .

Nếu điều gì khiến nàng thấy chua xót…

Có lẽ chính là những tin tức liên quan đến vị Ninh Viễn tướng quân , thi thoảng lọt tai nàng.

Không trách ai cố tình nhắc đến, bởi công trạng của quá mức lẫy lừng, nữ nhi mà lập nên kỳ công như , quả thực hiếm đời.

Không hổ là từng lưu tâm…

Có lẽ nàng mãi mãi thể sánh với .

Còn trong lòng , hẳn luôn dành một chỗ cho nữ tử

nàng tư cách trách móc gì cả, bao giờ lừa dối nàng, đây là lựa chọn của chính nàng.

Huống hồ, hiện tại

Đêm qua, thì thầm bên tai nàng, lặp lặp rằng một đứa con của riêng hai .

Vậy nên, dù quá khứ thế nào, và nàng mới là tri kỷ định mệnh, là vợ chồng.

Đợi khi con, họ sẽ trở thành duy nhất đời sự liên kết huyết mạch.

Mã Uyển khẽ nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve bụng phẳng, trong mắt lóe lên tia kỳ vọng.

TBC

“Chúc mừng khả hãn, theo mạch tượng, vương hậu thai hơn hai tháng !”

Trong đại điện của vương cung Thổ Cốc Hồn, tọa lạc phía tây bắc Ích Châu, tràn ngập tiếng reo hò báo tin vui.

“Chúc mừng khả hãn!”

“…”

Thổ Cốc Hồn thủ lĩnh Mộ Dung Doãn, lúc vẻ mặt tràn đầy hân hoan, nắm lấy tay vương hậu, vui sướng : “Công chúa… chúng con !”

Minh Lạc khẽ gật đầu với , nở nụ nhạt.

Người đàn ông mặt, một kẻ mà hỉ nộ đều thể hiện rõ ràng khuôn mặt, chính là thủ lĩnh Thổ Cốc Hồn, phu quân của nàng, mà trong miệng cô mẫu nàng vẫn gọi là “văn võ tuấn tài”.

một điều cô mẫu nàng hề sai, đối phương đối xử với nàng mực tôn trọng, bao giờ dám lơ là.

Nàng là Cố An công chúa của Đại Thịnh, từ nhỏ thường xuyên bên cạnh đế vương.

Còn Thổ Cốc Hồn chỉ là một vùng đất bé nhỏ, phụ thuộc Đại Thịnh để tồn tại.

Nàng gả xuống đây, đối phương vốn cảm kích bao.

Nàng thể thấy rõ, việc nàng m.a.n.g t.h.a.i lúc khiến đối phương thật lòng vui mừng.

Hắn những nên vui, mà còn cảm thấy vinh dự mới đúng.

Mộ Dung Doãn lớn hơn nàng hẳn mười tuổi, nay ngoài ba mươi, gối sớm con nối dõi, trưởng tử mười hai tuổi, thứ tử cũng bảy tám tuổi .

đám huyết mạch thấp hèn đó, thể so sánh với dòng m.á.u trong bụng nàng?

Sau khi lui , Minh Lạc nhẹ nhàng vuốt ve bụng, khẽ thì thầm: “Ngươi nhất định là một nam nhi, nếu , đối với ngươi chính là thứ vô dụng, đáng tồn tại cõi đời

Nghe rõ ?”

Nàng căm ghét nơi , so với kinh sư Đại Thịnh, đây là một vùng đất cằn cỗi, man rợ và thô tục.

Nàng ghét Mộ Dung Doãn, ngu ngốc vô dụng, thái độ nịnh bợ mặt nàng càng khiến nàng buồn nôn…

Đừng là so với Thôi Cảnh, đến cả những quan viên Đại Thịnh từng bày tỏ thiện cảm với nàng, cũng thể sánh bằng.

nàng buộc nhẫn nhịn tất cả, bởi vì nàng cần quyền lực.

Nửa năm qua, nàng giúp Mộ Dung Doãn xử lý chính sự trong Thổ Cốc Hồn, chút uy tín giữa các quan viên nơi đây… nhưng đối với nàng, điều vẫn đủ.

Nàng sẽ nắm lấy tất cả quyền lực thể nắm , ai thể khiến nàng rơi vũng bùn… ngay cả cô mẫu, coi nàng như con cờ bỏ , cũng thể.

Càng là Thường Tuế Ninh, kẻ từng bước đảo lộn phận nàng.

Ngón tay Minh Lạc siết chặt bụng, họa tiết lông vũ thêu y phục bóp méo những ngón tay thon dài của nàng.

Buổi sáng sớm, trong kinh thành, một đoàn xe ngựa từ An Ấp Phường lăn bánh, băng qua từng con phố dài, khỏi cổng thành.

“Đến !”

Hồ Hoán đợi bên ngoài cổng thành từ sớm, liền cất tiếng khi thấy đoàn xe đến: “Xe ngựa của nhà họ Thôi đến !”

Kiều Ngọc Bách cùng một nhóm giám sinh của Quốc Tử Giám, thấy liền vội vàng tiến lên.

“Tiểu thư…”

Tiểu Thu xe ngựa, thấy trong xe một bàn tay nhanh chóng vén rèm lên.

Tiểu Thu lập tức đỡ Kiều Ngọc Miên xuống xe.

 

Loading...