Cẩm Tú Vô Song - Chương 277: Nàng Tự Sẽ Giữ Vững
Cập nhật lúc: 2025-10-11 21:30:25
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Tường trong lòng tự trách , vội đáp: “Nếu Thường cô nương lo lắng, thuộc hạ sẽ lập tức sai liên lạc với ở thành Lạc Dương, hỏi xem họ tin tức gì của Đại Đô Đốc .”
Thường Tuế Ninh gật đầu.
Nguyên Tường lui xuống, Tiêu Mân tiến đến.
Sau khi hai như thường lệ trao đổi công việc của , Tiêu Chủ Soái đám binh lính đang luyện tập boong tàu, cuối cùng nhịn mở lời: “Tiêu mỗ thể hỏi Thường cô nương một câu chăng?”
Thường Tuế Ninh đáp: “Ừ, đúng là .”
Tiêu Chủ Soái: “Gì cơ?”
Thường Tuế Ninh: “Không nội gián, lúc đó quả thực lừa Chủ Soái.”
Sắc mặt Tiêu Chủ Soái biến đổi liên tục, mặc dù là câu hỏi định hỏi, nhưng Thường Tuế Ninh thừa nhận thẳng thắn như , cũng khỏi sợ hãi trong lòng.
May mắn là Từ Chính Nghiệp thực sự rời khỏi Giang Đô và tiến đến đây tấn công, nếu , nếu và Thường Tuế Ninh bí mật dẫn quân rời khỏi Hoài Nam, để Hoài Nam vì thiếu binh lực mà thất thủ, thì tội đó sẽ c.h.é.m đầu.
Nhìn thấy phản ứng của , Thường Tuế Ninh bèn hỏi: “Chẳng Tiêu tướng quân định hỏi chuyện ?”
“Không …” Tiêu Mân với biểu cảm phức tạp đáp: “Trước khi đến đây, Tiêu mỗ cũng phần nghi ngờ .”
Dù lúc Thường cô nương nhắc đến chuyện “nội gián”, nàng tỏ quá tự nhiên, như thể chỉ là để dập tắt miệng và trấn an lòng , lời tỏ đầy ứng phó…
Và diễn xuất ngẫu hứng của Thường Đại Tướng Quân lúc cũng là cao minh gì.
Thường Tuế Ninh khỏi cảm thán: “Tiêu tướng quân quả nhiên tài trí hơn .”
Đối diện với ánh mắt tán thưởng của thiếu nữ, Tiêu Mân khẽ ho một tiếng, suýt sặc nước bọt.
Hắn định khiêm tốn một câu “ đến mức đó”, nhưng nàng nghiêm túc khen ngợi: “Cả dũng khí cũng thường thể sánh.”
Trước lời khen , Tiêu Mân tỏ khiêm tốn.
Hắn thừa nhận chút gan và khả năng , nhất là về khả năng thứ hai.
Thường Tuế Ninh cùng : “Đa tạ Tiêu tướng quân tin tưởng , dù rõ lừa dối mà vẫn sẵn lòng cùng mạo hiểm dẫn quân khỏi Hoài Nam.”
“Đó là vì hành động đây của Thường cô nương khiến Tiêu mỗ tin tưởng và dám mạo hiểm.” Tiêu Mân đáp: “Hơn nữa, là việc Thường Đại Tướng Quân chấp nhận, Tiêu mỗ lý do nghi ngờ?”
Thường Đại Tướng Quân đ.á.n.h trận thắng còn nhiều hơn đ.á.n.h con ở nhà.
Trước mặt Thường Đại Tướng Quân, chỉ là tiểu , , là trong các , ngắn gọn là “ nhất ”.
Tiêu tướng quân nghĩ rằng, chỉ cần luôn nhớ là nhất , giữ vững ý thức đó, thì sẽ phạm sai lầm lớn.
Đây chính là kinh nghiệm sống hàng đầu mà tích lũy .
Nếu theo chân tiền bối mà vẫn mắc sai lầm lớn, thì cũng là do vận rủi, còn cách nào khác.
Nghĩ theo hướng tích cực, nếu tự chủ, kết quả khi còn tệ hơn nhiều.
Vị tướng giỏi tự phản tỉnh như Tiêu Mân, bao giờ cố chất vấn oán trách giỏi hơn .
Thực tế chứng minh, sự chân thành hữu ích, đến mức khiến Thường Tuế Ninh hiếm hoi cảm thấy một chút lương tâm: “ vẫn xin Tiêu tướng quân, lừa quả thực đúng.”
“ chẳng Thường cô nương tặng Tiêu mỗ một món quà ‘bồi thường’ lớn ?” Tiêu Mân , chỉ về hướng nam.
Đó chính là nơi đại quân của Từ Chính Nghiệp đang đóng.
Hiện tại, bên ngoài đầy rẫy những lời buộc tội, triều đình cũng đang truy cứu trách nhiệm, đổ hết tội cho việc Từ Chính Nghiệp rời khỏi Giang Đô, tấn công Lạc Dương là do bọn họ.
những tiếng buộc tội đó bao giờ thể tưởng tượng , họ âm thầm đến Biên Thủy mười ngày , chờ đợi Từ Chính Nghiệp từ lâu.
Cuộc truy kích chỉ là để che mắt Từ Chính Nghiệp và các nơi mà thôi.
Cuộc truy kích vội vàng là giả, thực chất là “mời bẫy” mới đúng.
Giờ đây, tại nơi quyết định sự an nguy của Lạc Dương, chiếm thế thượng phong chính là bọn họ, chứ Từ Chính Nghiệp.
“Trận thắng bại còn rõ, vẫn thể tính là bồi thường.” Thường Tuế Ninh .
Tiêu Mân : “Vậy đợi khi chiến thắng.”
“Được.” Thường Tuế Ninh cũng : “Vậy đ.á.n.h thắng trận cho mới .”
Nàng hỏi: “Vậy Tiêu tướng quân định hỏi chuyện gì?”
“Tiêu mỗ hỏi…
Thường Đại Tướng Quân và Thường cô nương đây để ý đến việc triều đình thúc giục liên tục, kiên quyết mở chiến tại Giang Đô, chính là để chờ Từ Chính Nghiệp đến đây?”
“ .”
“Tiêu mỗ thể hỏi lý do ?”
Tiêu Mân đại khái thể đoán một vài điều, nhưng giờ đây đầy đủ ý đồ và bố cục, cho dù chỉ là để hiểu rõ đạo lý tác chiến mà học hỏi thêm.
“Lý do hai.” Thường Tuế Ninh đặt tay lên lan can, về phía hoàng hôn dần buông, cùng những binh sĩ kết thúc tập luyện: “Dương Châu và Giang Ninh thiên hiểm bảo vệ, trong khi chúng đủ binh lực để nắm chắc phần thắng, nếu tấn công mạnh, thể một năm rưỡi cũng lay động gốc rễ của Từ Chính Nghiệp.”
“Đánh lâu thắng, triều đình chắc chắn sẽ mất mặt, chỉ càng khiến khí thế của loạn quân họ Từ thêm kiêu ngạo.
Những quan viên định triều sẽ chẳng thèm giải thích, họ chỉ cho rằng đại quân tiêu tốn lượng lớn tiền bạc mà vẫn chiếm Giang Đô, mất thể diện triều đình, đó là tội lớn.”
Tiêu Mân , trán nhíu , , đây là lời thật.
Đặc biệt là hiện nay quốc khố trống rỗng, các quan viên đều từng hiến tài sản gia đình để hỗ trợ chiến sự, tiêu tiền , dĩ nhiên họ càng lý do để truy cứu tội .
“Điều quan trọng hơn cả là, nếu xét đến thiên hiểm, mà cố tấn công trong một năm, quân chắc chắn sẽ tổn thất ít nhất ba phần.” Thường Tuế Ninh : “Hiện mười bảy vạn binh sĩ, ba phần tức là năm vạn mạng .”
Nàng những binh sĩ lượt trở về khoang tàu buổi tập: “Là tướng sĩ, họ thể c.h.ế.t, nhưng nhất định thể c.h.ế.t oan, nhất là c.h.ế.t.”
Họ là quân của nàng, họ thuộc về triều đình, thuộc về nữ đế, nhưng lúc , nàng là dẫn dắt họ, thì thể lấy mạng sống của họ để đ.á.n.h một trận chiến “ đáng.”
Tiêu Mân nhất thời chút ngẩn ngơ.
Hắn suy nghĩ nhiều về lý do Thường gia cô nương tính toán kỹ lưỡng như , đoán vô chiến lược binh pháp, nhưng tất cả những mưu kế binh pháp biến hóa khôn lường đó, câu đơn giản bỗng trở nên lu mờ: Có thể c.h.ế.t, nhưng thể c.h.ế.t oan, nhất là c.h.ế.t.
“Trận một khi bắt đầu, đôi bên sẽ khó dừng .
Đến lúc đó, Từ Chính Nghiệp rời khỏi Giang Đô cũng là chuyện khó khăn, nên đó tuyệt đối thể mở chiến,” Thường Tuế Ninh tiếp lời.
“Nơi so với Giang Đô thích hợp mở chiến hơn, chỉ thể nhanh chóng quyết định thắng bại, mà còn tăng đáng kể cơ hội thắng của chúng .”
Nàng : “Chúng tuy thể so với thủy sư tinh nhuệ, nhưng những ngày qua ngừng huấn luyện kỹ thuật tác chiến mặt nước, dù vẫn mạnh hơn đại quân Từ Chính Nghiệp tạm thời thu nạp.”
“ .” Tiêu Mân : “Cũng nhờ Thường cô nương xa trông rộng, ngay từ Thượng Nguyên gia tăng luyện tập kỹ thuật thủy chiến.”
Hắn cũng về phía các binh sĩ, mỗi đều chăm chỉ luyện tập mỗi ngày.
Như vùng sông nước , Thường cô nương chọn mười nơi thích hợp để ẩn nấp.
Vì , chiến thuyền của họ chỉ mấy chục chiếc ở gần đây, mà còn phân tán khắp nơi.
Ngoài , họ còn bố trí lính gác ở các điểm trọng yếu, liên tục theo dõi tình hình từng đoạn sông.
Nói cách khác, dòng nước biển trông vẻ bình yên thực chất đang trong sự kiểm soát của họ.
“Không chỉ vì khả năng tác chiến, chúng nắm giữ thế chủ động và hành binh theo chiến thuật bí ẩn, thể giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất,” Thường Tuế Ninh dòng sông .
“Còn một điều nữa, tiện lợi…”
Tiêu Mân luôn chăm chú lắng , đến khi nàng dừng , khỏi sang nàng, ánh mắt lộ rõ sự hiếu kỳ.
“G.i.ế.c địch xong thì ném xác xuống sông, khỏi dọn dẹp chiến trường,” Thường Tuế Ninh .
“Vừa cho cá ở sông Biện ăn no, coi như thưởng thức một bữa tươi ngon.”
Biết nàng cố ý như để dịu khí, Tiêu Mân lặng trong giây lát, mới gật đầu: “… , cá trong sông, cả chúng và con cháu đời của chúng, hẳn sẽ mang ơn Thường cô nương.”
“Ừ, cũng coi như bù đắp cho tội nghiệt sát sinh,” Thường Tuế Ninh buông tay khỏi lan can, khoang thuyền: “Thôi, đến lúc chuẩn nghỉ ngơi .”
Để tránh phát hiện, họ gần như thắp đèn ban đêm, trừ việc tuần tra, hoạt động đều diễn ban ngày, vì thế họ ngủ sớm.
Khi bóng đêm dần buông xuống mặt nước, nơi chìm giấc ngủ, hề lộ bất kỳ dấu vết nào của con .
…
Trời quang ba ngày liên tiếp, Từ Chính Nghiệp cuối cùng cũng dẫn đại quân tiếp tục hành trình.
Việc họ thể tiếp tục lên đường cũng đồng nghĩa với việc quân truy đuổi phía nối hành trình, nên thể chậm trễ.
Trong mười ngày mưa lớn kìm hãm, lòng Từ Chính Nghiệp nóng như lửa đốt, nhiều bàn bạc với các mưu sĩ về tuyến đường tiếp theo, cuối cùng quyết định tấn công Biện Châu từ đường thủy.
Đây là con đường nhanh nhất, khả thi nhất và ít trở ngại nhất.
Việc quân của họ thiếu kinh nghiệm thủy chiến là điều thể phủ nhận, nhưng họ thu nạp quân đội từ Dương Châu và Giang Ninh, trong đó nhiều binh sĩ giỏi thủy chiến.
Trước khi quyết định tiến về Lạc Dương, Từ Chính Nghiệp cũng lệnh huấn luyện thủy chiến cho quân.
Hơn nữa, họ những chiến thuyền và vũ khí tối tân từ vùng Giang Ninh, vượt trội so với Biện Châu.
Quân thủ Biện Châu chỉ vài vạn , cho dù họ dốc lực cản đường, cũng chẳng đáng lo ngại.
Còn về quân Huyền Sách bên ngoài thành Lạc Dương…
Dù quân Huyền Sách mạnh đến , nhưng đối với Từ Chính Nghiệp, chọn đến Lạc Dương thì chắc chắn ngây thơ nghĩ rằng thể chiếm thành một cách dễ dàng.
Hắn vốn dĩ đang chuyện mạo hiểm nhất thiên hạ, thể vì quân Huyền Sách mà lùi bước?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-277-nang-tu-se-giu-vung.html.]
Nếu gặp nguy hiểm mà rút lui, còn bày binh bố trận gì, chẳng thà về quê mà gánh phân.
Từ xưa đến nay, lập đại nghiệp, ai mà qua những trận chiến sống c.h.ế.t?
Huống hồ, phía còn quân truy kích, lùi cũng dễ dàng.
Nếu gặp quân Huyền Sách mà chiến bỏ chạy, chắc chắn sẽ trở thành trò cho thiên hạ.
Vả , trong mắt Từ Chính Nghiệp, dù đối đầu với quân Huyền Sách, kết quả thắng thua cũng chắc định.
Theo những gì , dẫn quân Huyền Sách là Lý Hiến, một mà Từ Chính Nghiệp quen thuộc, tạm thời còn rõ về khả năng cầm quân của , nhưng thể khẳng định một điều: Lý Hiến chắc chắn bằng Thôi Cảnh.
Hơn nữa, trong thành Lạc Dương nhiều sĩ tộc vốn âm thầm liên lạc với , khi cần thiết họ thể phối hợp với từ trong đ.á.n.h …
Do đó, kế sách hiện tại là nhanh chóng chiếm lấy Biện Châu, dùng Biện Châu căn cứ, tính kế đoạt lấy Lạc Dương!
Từ Chính Nghiệp bước lên boong thuyền, áo choàng đỏ thẫm phấp phới trong gió.
Trên đường thủy, hai ngày hành quân, Từ Chính Nghiệp nhận mật thư từ thành Lạc Dương, rằng Lý Hiến ý định dẫn quân tới Biện Châu, hiện tại vẻ như đang cố thủ Lạc Dương.
Từ Chính Nghiệp lạnh: “Hóa chỉ là một kẻ nhát gan, rụt rè!”
Một mưu sĩ cũng lên tiếng giễu cợt: “Vị Hàn Quốc Công , chẳng lẽ cũng là một kẻ như Lý Dật?”
“Ta quan tâm bản lĩnh , rốt cuộc âm mưu gì—” Từ Chính Nghiệp về phía , trong mắt ánh lên vẻ quyết tâm: “Hắn đến, sẽ thu lấy Biện Châu .”
Một hàng thuyền chiến tiến dần về phía , như những lưỡi gươm sắc bén cắt đôi dòng nước.
Những lá cờ thêu chữ “Từ” tung bay trong gió, khí thế hùng dũng.
…
“Không đến?!”
Thứ sử Biện Châu, Hồ Lân, khi tin tức từ Lạc Dương truyền về, sắc mặt tức thì trắng bệch.
Từ Chính Nghiệp dẫn đại quân lên sông Biện, đang tiến về phía Biện Châu!
Còn vị tướng quân Lý Hiến ở Lạc Dương, từ chối xuất binh viện trợ Biện Châu.
Lý do đưa là họ lệnh bảo vệ Lạc Dương, để đảm bảo sự an tuyệt đối của thành, khi rõ tình hình thì tạm thời thể rời .
Lời giải thích , tuy là sai.
Lạc Dương thành nội ứng của Từ Chính Nghiệp, tình thế phức tạp, thể lơ là.
nếu Lạc Dương quan trọng thể mất, lẽ nào Biện Châu của họ đáng quan tâm?
Binh sĩ của họ cũng là những sinh mạng quý giá, bách tính trong thành cũng là bách tính của Đại Thịnh!
Nghe các quan viên quyền phẫn nộ kiềm chế , Hồ Lân giơ tay, hiệu ngăn họ tiếp tục.
Lúc nhiều vô ích.
“Cái ông họ Lý từ kinh thành tới quả nhiên chẳng coi trọng Biện Châu bé nhỏ của chúng !”
“Mặc kệ, cần đến, tưởng là cái thá gì!” Một võ tướng bật dậy, mắt đỏ ngầu giận dữ : “Không bọn họ, lão tử vẫn giữ Biện Châu!”
“Nào, , điểm binh đ.á.n.h địch!”
Nhìn thuộc hạ tức tối bỏ , Hồ Lân nắm chặt tay, nhắm mắt kiềm chế nỗi bi phẫn và bất mãn trong lòng.
Thánh chỉ bảo họ “tử thủ” Biện Châu, là lệnh vua, thần tử tuân theo!
Một lát , Hồ Lân cũng dậy, lập tức lệnh cho chuẩn áo giáp và kiếm cho .
Khi ông đang chuẩn dẫn khỏi phủ thứ sử, bỗng thấy tiếng của một bé gái phía .
“Phụ , phụ !”
Hồ Lân lập tức dừng chân, đó là đứa con gái út của ông, đứa bé mà ông yêu quý nhất.
Dù bận rộn đến , mỗi ngày ông cũng đều bế nó một chút.
lúc , ông dám .
Ông sợ rằng nếu đầu , ý chí của sẽ sụp đổ, khiến ông còn đủ dũng khí bước khỏi cánh cửa , và trở thành một kẻ phản bội bỏ trốn.
“Thất Muội đừng sợ, phụ sẽ sớm về thôi…”
Trưởng nữ của Hồ Lân đuổi theo, ôm lấy em gái đang nức nở, dịu dàng an ủi.
Tuy nhiên, ánh mắt cô theo bóng lưng của cha đầy lo lắng và sợ hãi, nước mắt như trào nhưng cô cố gắng c.ắ.n chặt môi để bật .
Hồ Lân kiềm chế nước mắt, dứt khoát bước qua ngưỡng cửa, lên ngựa rời .
…
“Không chịu xuất binh?”
Thường Tuế Ninh khẽ nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh của Lý Hiến lúc còn trẻ.
Nàng cố gắng tìm những ấn tượng về Lý Hiến, nhưng quá ít.
Trước , dù hai là biểu , nhưng ít khi tiếp xúc.
Tuy nhiên, nàng thể khẳng định rằng, tuyệt đối kẻ như Lý Dật.
Trong thời điểm quan trọng , hoàng hậu sẽ giao sự an nguy của Lạc Dương cho một kẻ vô dụng.
Nếu kẻ hèn nhát, chịu xuất binh viện trợ Biện Châu, thì chắc chắn toan tính mưu đồ.
“ , chuyện Biện Châu, lấy cớ chờ Đại Đô Đốc đến, hoặc đợi thánh nhân hạ chỉ…” Nguyên Tường nhắc đến ba chữ “Đại Đô Đốc”, trong mắt cũng đầy lo lắng.
Đến lúc , họ thể khẳng định rằng Đại Đô Đốc gặp sự cố đường đến Lạc Dương.
Về việc sự cố đó là gì, hiện vẫn thể xác định, nhưng chỉ nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất, Nguyên Tường cảm thấy khó thở, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi và bất an từng .
Nếu Đại Đô Đốc bình an, theo lý sẽ tin tức gửi về…
“Ra trận bên ngoài, hiện tại là chủ soái, quyền quyết định linh hoạt.
Nếu việc gì cũng xin chỉ thị thánh nhân, thì cần để gì?” Giọng Thường Tuế Ninh lạnh lùng: “Hắn đang ở phía để ngư ông đắc lợi, dùng m.á.u của Biện Châu để đảm bảo phần thắng cho .”
Đối phương chắc sẽ yên Biện Châu thất thủ, nhưng với thái độ , cho dù tay, cũng sẽ chờ đến khi Biện Châu m.á.u chảy thành sông, còn lực chiến đấu, mới “ hùng cứu nguy.”
“Tên thực sự quá nham hiểm.” Nguyên Tường thỉnh ý Thường Tuế Ninh: “Có cần thuộc hạ gửi tin cho ở Lạc Dương , để họ xuất binh?
Thuộc hạ nhớ cô nương đồng phù của Đại Đô Đốc—”
“Không cần, nếu trái lệnh chủ soái, chắc chắn sẽ lấy cớ để chỉ trích.”
Thường Tuế Ninh đáp: “Hơn nữa, thể để chiếm lợi và công lao dễ dàng như ?”
Lúc đầu, khi quân Huyền Sách đến Lạc Dương, nàng vốn thấy cần thiết, nhưng dù quân Huyền Sách cũng là nhà, nàng ngại chia sẻ một nửa công lao với họ.
TBC
giờ xem , Lý Hiến phúc để nhận công lao .
Biện Châu thật sự cần đến ?
Nếu hôm nay ở đây nàng và Tiêu Mân, hoặc thể sẽ cần.
hiện tại, nàng cần và cũng cho phép một kẻ nham hiểm như chia sẻ công lao vốn thuộc về nàng và thuộc hạ của nàng.
Nàng sẽ tự giữ vững Biện Châu.
Những tiếng hỏi tội ngoài , trong mắt Thường Tuế Ninh, nàng hề oan ức.
Từ Chính Nghiệp quả thực là nàng dụ đến đây, nên nàng trách nhiệm bảo vệ Biện Châu và Lạc Dương.
Nếu Biện Châu một thương thiệt mạng, đó là và tội của nàng.
Không cần ai truy cứu, nàng sẽ tự xin tội.
nàng dám dẫn sói đến đây, thì đủ tự tin g.i.ế.c sói, để sói cơ hội c.ắ.n .
Vì , nàng nhất định sẽ giữ vững nơi .
Lần , nàng sẽ khiến Từ Chính Nghiệp mà đường về.
Còn về Lý Hiến, kẻ chỉ ngư ông—
“Đã thích chờ ở phía , thì cứ để chờ.”
Thường Tuế Ninh bước xuống từ lầu thuyền, nhanh chóng tìm Tiêu Mân, với Nguyên Tường: “Ngoài , cử thêm , nhanh chóng tìm hiểu tin tức của Thôi Đại Đô Đốc.”
Hiện tại, nàng chuyển từ chút lo lắng về Thôi Cảnh sang lo lắng tột cùng.
Không ai thấy bạn gặp chuyện, nhất là khi đó quan trọng, quan trọng với .
Bỏ qua tình bạn, Thôi Cảnh cũng là một võ tướng hiếm , cả trăm năm khó gặp một .
Giữa lúc giang sơn rung chuyển, Đại Thịnh thể mất Thôi Cảnh.
Nàng cũng mất Thôi Cảnh, dù là với tư cách bạn bè gì khác.
Hiện giờ, nàng cần giúp nàng gì, chỉ cần bình an, bình an đến gặp nàng.
…