Cẩm Tú Vô Song - Chương 273: Là muốn trả thù bà sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-11 21:30:21
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Quá sớm?”

Một vị quan văn cất tiếng lạnh: “Hiện tại tình hình rõ ràng, nếu chúng đối sách mà chỉ đặt hy vọng lời cuồng ngôn của một tiểu nữ tử, e rằng đến lúc đó sẽ là quá muộn!”

Nếu tất cả văn võ bá quan đều tin lời “bảy mươi ba ngày” của cô gái nhà họ Thường, thì quả thực là chuyện hoang đường!

Đến ngày quốc gia diệt vong cũng chẳng còn xa!

“Lời của Khúc đại nhân thật sai lầm.”

Ngụy Thúc Dịch lạnh nhạt, để ý đến sắc mặt khó coi của đối phương, chỉnh : “Không một tiểu nữ tử vô danh vô tánh — mà là Ninh Viễn tướng quân.”

Nói xong, ông cung kính cúi Thánh Sách Đế: “Là Ninh Viễn tướng quân lập nhiều chiến công, chính Thánh thượng đích phong tước.”

Vị quan văn họ Khúc , trong mắt hiện lên vẻ khinh thường khó giấu: “Chỉ vì đây cô dũng mãnh g.i.ế.c giặc, mà bây giờ chúng tôn sùng mù quáng, cho rằng mỗi hành động của cô đều đúng ?

Nếu thứ đều lẫn lộn đúng sai như thế, chẳng sẽ mất phân biệt nặng nhẹ, chủ thứ ?”

Ngụy Thúc Dịch bình thản : “Trước nguy cơ Lạc Dương, đối sách rõ ràng, chư vị đại nhân đang mượn một bài hịch văn chính đáng để tấn công phản giặc mà vội vàng đổ cho một vị tướng đang truy đuổi kẻ thù, lẽ đây mới thực sự là sự lẫn lộn nặng nhẹ.”

Vị quan văn lớn tuổi hơn Ngụy Thúc Dịch nhiều năm đỏ mặt: “Vậy xin hỏi Ngụy Thị lang, việc Từ Chính Nghiệp tấn công Lạc Dương, là của ai?”

Ngụy Thúc Dịch thẳng ông , còn giữ vẻ mặt bình thản, đáp chắc nịch: “Là của phản tặc, là của Từ Chính Nghiệp.”

Ông tiếp tục : “Nếu đối phó kịp thời, kế sách để chế ngự kẻ địch, dẫn đến việc Lạc Dương thất thủ, thì đó sẽ là của Ngụy mỗ, là của Khúc đại nhân, là của thể văn võ bá quan trong triều.”

Không gian lặng xuống một chút.

Rồi giọng điềm tĩnh của Ngụy Thúc Dịch vang lên: “Trận chiến vẫn ngã ngũ, chư vị đại nhân vội vàng buộc tội?

Nếu Thường đại tướng quân và Ninh Viễn tướng quân thực sự Lạc Dương thất thủ, mắc sai lầm thể cứu vãn, thì Thánh thượng tự khắc sẽ luận tội họ, khi đó chẳng ai che chở nổi.

giờ trận chiến rõ, mà chư vị vội kết tội chỉ dựa một bài hịch văn, chẳng sẽ khiến mười bảy vạn binh sĩ đang chiến đấu truy đuổi giặc thất vọng ?

Trận chiến , rốt cuộc đ.á.n.h ?

Giặc phản loạn, rốt cuộc truy đuổi ?”

Khúc Bình Sinh sắc mặt biến đổi liên tục.

Mấy vị quan viên họ Thôi phía ông cũng nhất thời im lặng, thêm gì.

Nữ đế lặng lẽ quan sát phản ứng của .

Trong triều, việc nhiều ý kiến khác vốn điều , nhưng đáng tiếc là, những tiếng thường ẩn chứa những toan tính riêng, họ đều mục đích mờ ám, xa vời với vẻ bề ngoài đạo mạo và hợp lý.

Trong tình hình như , bà cần những như Ngụy Thúc Dịch để áp chế những âm mưu vụ lợi .

“Ngụy Thị lang đúng.

Lúc đổ cho ai đó quả thực là quá sớm, hơn nữa còn ảnh hưởng đến sĩ khí.”

Thánh Sách Đế lên tiếng kịp thời: “Ninh Viễn tướng quân tuy còn trẻ, nhưng vẫn còn Thường đại tướng quân bên cạnh.

Chư vị đại nhân và trẫm đều ở trong kinh thành xa xôi, thể hiểu rõ tình hình ở Giang Đô.

Có lẽ Thường đại tướng quân còn kế sách khác.”

Những lời cho các đại thần , và sự phản bác là điều bà dự liệu.

Bà thật sự chút nghi ngờ nào ?

Dĩ nhiên là .

Nghe những phân tích đầy bi quan về việc Thường Khoát và Tiêu Mân thể thành công trong việc truy đuổi và chặn quân đội của Từ Chính Nghiệp, trong lòng nữ đế cũng lạc quan.

những gì bà suy nghĩ còn sâu xa hơn so với các đại thần.

một điều xuất phát từ suy nghĩ thật của — chỉ những ở tiền tuyến mới thực sự hiểu rõ tình hình ở Giang Đô.

Đặc biệt là A Thượng.

A Thượng kinh nghiệm chiến đấu phong phú và một sự nhạy bén tuyệt vời trong việc dự đoán diễn biến của chiến cuộc.

Con gái bà , bà hiểu rõ.

A Thượng hành sự, mỗi bước đều như đang đ.á.n.h cờ, bao giờ chuyện hành động bốc đồng.

Những ảnh hưởng mà bài hịch văn của nàng thể gây , A Thượng chắc chắn tính toán kỹ lưỡng từ .

khác lường việc Từ Chính Nghiệp sẽ đổi hướng đến Lạc Dương là điều dễ hiểu, nhưng A Thượng thì thể lường , ?

Thêm đó, việc tập trung binh lực để phòng thủ , buộc Từ Chính Nghiệp “ còn cách nào khác mà chọn con đường khác”…

Sau đó chỉ phòng thủ mà tấn công, để mặc Từ Chính Nghiệp tập hợp binh lực…

Rồi xuất hiện một bài hịch văn, khiến Từ Chính Nghiệp rơi vòng xoáy tự chứng minh

Từng điều từng điều hiện lên trong đầu nữ đế như những quân cờ, dần dần tạo thành một ván cờ.

Bà gần như thể khẳng định rằng, từ lúc A Thượng dẹp loạn Lý Dật và gia nhập quân ngũ, nàng bắt đầu bố trí bàn cờ .

Vậy nên, việc Từ Chính Nghiệp đổi hướng đến Lạc Dương, thoạt như bất ngờ, nhưng thực chất là kết quả của từng bước tính toán của A Thượng!

Ngón tay của nữ đế khẽ siết chặt viền áo bào rộng thêu hoa văn hình mãng xà bằng chỉ vàng.

Từ Chính Nghiệp rơi cục diện, nhưng ván cờ thực sự là nhắm Từ Chính Nghiệp ?

Hay là…

A Thượng để Từ Chính Nghiệp chiếm Trung Nguyên, kiểm soát Lạc Dương, đối đầu với bà, đế vương của Đại Thịnh?

mượn tay Từ Chính Nghiệp… để đối phó với bà, trả thù bà ?

Đó là con gái của bà.

nghi ngờ con gái , đời cũng chẳng ai nghi ngờ chính dòng m.á.u của

đứa con duy nhất của bà bây giờ từ chối nhận bà, bằng cách rời xa bà, thậm chí còn cho bà một cơ hội để chuyện.

Cũng đúng thôi, trong ký ức của bà, A Thượng vẫn là A Thượng khi Bắc Địch để hòa

Ba năm ở Bắc Địch, A Thượng chịu đựng bao nhiêu khổ nhục mà bình thường thể tưởng tượng nổi.

Những trải nghiệm đó… lẽ đủ để khiến A Thượng căm hận bà, .

Suy nghĩ đó khiến Thánh Sách Đế cảm thấy như rơi một hồ băng giá.

Bà luôn mong A Thượng trở về.

suy nghĩ nhiều về khả năng, nhưng chỉ riêng điều bỏ qua, hoặc thể , sự hiểu của bà về A Thượng dừng ở thời điểm khi con bé Bắc Địch.

A Thượng , trong mắt ngoài giang sơn Đại Thịnh và các binh sĩ, chỉ còn bà và A Hiệu.

A Thượng của hiện tại, lẽ còn là A Thượng của ngày xưa nữa.

Đó chỉ là một cơn giận tạm thời, là con bé sẽ hận bà mãi mãi?

Bà luôn xuống chuyện với A Thượng, dù thể thực hiện, nhưng bà vẫn chấp nhận cho con gái tiếp tục con đường binh nghiệp, phong cho con gái tước vị tướng quân…

Tất cả những điều đó là sự nhượng bộ của một .

con gái của bà, dường như hề thấy.

Người nên nghi ngờ con gái của , đặc biệt là một luôn mang trong lòng cảm giác tội .

chỉ là một .

Thánh Sách Đế về phía đám quần thần trong điện.

Bà còn là một vị đế vương.

Một thể dành cho con gái sự bao dung vô hạn và niềm tin cần lý lẽ, nhưng một đế vương thể để cảm xúc chi phối tất cả.

Huống chi, con gái bà tên là Lý Thượng, vốn dĩ mang họ Lý, cũng là của nhà Lý.

Còn bà, một vị “đế vương ngoại tộc,” giữ vững giang sơn , thể chút lơ là ảo tưởng.

Với tư cách là một đế vương, bà nghi ngờ khả năng của vị tướng trẻ mười bảy tuổi , điều bà nghi ngờ là “tâm địa” của vị tướng .

Và Lạc Dương của bà thể xảy sai sót nào.

, thể đặt hết hy vọng một A Thượng đầy biến .

Ngày hôm , nữ đế liên tiếp gửi nhiều chỉ dụ khẩn cấp đến Lạc Dương, lệnh cho Lạc Dương và Biện Châu lực phòng thủ, để chống quân loạn của Từ Chính Nghiệp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-273-la-muon-tra-thu-ba-sao.html.]

Cũng quan viên đề xuất điều động binh lực từ các châu xung quanh Lạc Dương đến chi viện.

 

đề xuất nữ đế bác bỏ.

“Chư vị đại thần còn nhớ Thứ sử Sở Châu, Vệ Tuấn ?”

Cả đại điện lập tức im lặng.

Lúc , Thứ sử Sở Châu Vệ Tuấn ngầm phản bội, về phía Từ Chính Nghiệp, mà ai nhận .

Cho đến khi Thường Khoát và đồng đội qua địa giới Sở Châu, Vệ Tuấn bày tiệc Hồng Môn để mưu sát họ…

Còn vùng Lạc Dương, các thế lực sĩ tộc cắm rễ sâu rộng, tộc Trường Tôn khởi nguồn từ Lạc Dương, dù suy yếu nhưng vẫn còn sức ảnh hưởng…

Các châu xung quanh Lạc Dương, nếu xuất hiện kẻ phản bội như Vệ Tuấn, để họ đến chi viện cho Lạc Dương, một khi kết hợp với những thế lực sĩ tộc còn sót trong Lạc Dương, chẳng khác nào dâng hai tay Lạc Dương cho Từ Chính Nghiệp.

Rút kinh nghiệm từ bài học đó, nữ đế, với lòng nghi ngờ ngày càng sâu sắc, dám mạo hiểm.

Không lâu buổi triều sớm, nữ đế triệu tập các trọng thần đến điện Cam Lộ để bàn bạc.

Dựa binh lực hiện tại của Lạc Dương và Biện Châu, đủ để chống quân loạn của Từ Chính Nghiệp.

Các châu xung quanh Lạc Dương, bà cũng thể tin tưởng.

, bà cần điều thêm binh lực đến tiếp viện cho Lạc Dương.

“…

Lạc Dương giống những nơi khác, phép sai sót nào.

Đã điều quân, thì chọn đội quân tinh nhuệ nhất.”

Trung thư lệnh Mã Hành Châu : “Bệ hạ, hiện nay trong kinh, vẫn còn bảy vạn quân tinh nhuệ thể sử dụng.”

Ai nấy đều “bảy vạn tinh nhuệ” mà ông là đội quân nào.

Đó là đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Thịnh, do Thái tử quá cố sáng lập, gọi là Huyền Sách quân.

Dưới quyền Huyền Sách phủ, hiện tại tổng cộng mười lăm vạn quân Huyền Sách, đây Thôi Cảnh đến Bắc Cảnh dẫn theo tám vạn, hiện còn bảy vạn đóng tại doanh trại Huyền Sách ở kinh thành.

Lúc , quan viên tỏ do dự: “Lệnh công…

Bảy vạn quân Huyền Sách gánh trọng trách bảo vệ vùng kinh kỳ, thể dễ dàng điều ?”

TBC

Dĩ nhiên chỉ bảy vạn quân Huyền Sách bảo vệ kinh sư, nhưng chính bảy vạn quân dựng lên một lá chắn vững chắc, đảm bảo cho sự yên thực sự của kinh thành.

Nếu là lúc bình thường, lẽ cần quá e dè như , nhưng giờ đây, khắp nơi đều đang nổi dậy…

Mã Hành Châu hiểu rõ điều , nhưng chỉ thể thở dài: “Việc cấp bách hiện tại là bảo vệ Lạc Dương.”

Cũng quan viên thở dài theo.

Chẳng kế sách nào vẹn cả, lợi và hại đều bày mắt, và việc đưa quyết định cuối cùng vẫn để đế vương quyết định.

Thánh Sách Đế cũng rơi trầm tư.

Bà triệu tập các quan viên trong Bộ Binh và một võ quan để cùng phân tích tình hình, từng bước rà soát thực trạng của kinh thành.

Cuối cùng, bà đưa quyết định: “Truyền lệnh của trẫm, điều động bảy vạn quân Huyền Sách tới bảo vệ Lạc Dương, lệnh cho Huyền Sách phủ lập tức chuẩn xuất binh!”

Dù thế nào nữa, bà cũng thể từ bỏ Lạc Dương!

Nếu hôm nay để Lạc Dương rơi tay Từ Chính Nghiệp, thì quyền uy của hoàng đế sẽ mất, mà khi quyền uy mất, việc ngôi đổi chủ chỉ còn là vấn đề thời gian!

Thánh Sách Đế lệnh cho Dụ Tăng đích đến Huyền Sách phủ để truyền chỉ.

Dụ Tăng nhận lệnh, lập tức rời khỏi điện Cam Lộ cùng những khác.

Ra khỏi nội cung, Dụ Tăng lên kiệu, theo là một hàng thị vệ, bước nhanh chóng.

Ngồi trong kiệu, tay ôm thánh chỉ, đôi mắt dài sắc bén của Dụ Tăng khẽ cụp xuống, che cảm xúc bên trong.

Đoàn vội vàng qua cửa phủ Thượng Thư, khi ngang qua phố Lục Bộ, Thái phó Sở đang dẫn một đoàn quan viên Bộ Lễ ngoài, bên cạnh cấm quân mang đao hộ tống.

Ngày mai là trận thi đầu tiên của kỳ thi mùa xuân, họ áp giải đề thi đến trường thi, dọc đường sẽ dọn sạch, cho phép ai tiếp cận.

Trong bầu khí căng thẳng và nghiêm trang, Thái phó Sở vẫn quên thốt lên vài lời bất mãn, ông liếc đoàn của Dụ Tăng đang vội vã rời : “Vội vàng hối hả như , còn thể thống gì…”

Các quan viên khác đều cúi đầu, im lặng dám lên tiếng, thậm chí tiến lên che miệng Thái phó .

Họ dám bừa, chỉ cần một chữ khác lợi dụng cớ, tội tiết lộ đề thi chính là tội c.h.ế.t.

Hầu hết đều bộ, nhưng vị Thái phó già cả đặc cách kiệu, thoải mái thở dài, cầm chén dưỡng sinh chuẩn sẵn trong kiệu và uống một ngụm đầy thư thái.

Tin tức Từ Chính Nghiệp chuyển hướng Lạc Dương, lão Thái phó cũng , nhưng ông chẳng chút lo lắng.

Có học trò của ông ở đó, lo lắng chuyện gì chứ?

Về học trò của ông , những ngày gần đây, ông âm thầm quan sát và suy đoán, nữ đế chắc hẳn cũng chuyện gì đó…

Nếu mà vẫn vội vàng ứng phó như … chẳng tin tưởng ?

Một lúc , lão Thái phó cầm chén , phát một tiếng mỉa mai.

Có những , càng cao thì càng sợ hãi, và càng ít thấu chuyện.

“Lạ.”

Lão Thái phó khẽ thì thầm, rõ là châm biếm cảm thán: “Thật đáng thương, thật đáng tiếc.”

đáng thương nhất vẫn là học trò xui xẻo của ông.

Lần đầu tiên học trò xuất hiện mặt ông, chỉ là một quân cờ nhỏ bé.

Ban đầu, quân cờ nhỏ đó còn ngốc nghếch, tưởng rằng qua mắt ngai rồng, tưởng rằng là kẻ dối, nhưng rằng…

Nghĩ đến đây, lão Thái phó “bốp” một tiếng đặt chén xuống bàn gỗ lê nhỏ.

“Đều là thứ gì.”

, ngay từ đầu, ông đặc biệt để ý đến quân cờ nhỏ đó, xem rốt cuộc nó là thứ ngốc nghếch và xui xẻo .

Về , ông phát hiện , ồ, quân cờ ngốc chút nào.

Rồi nữa, quân cờ nhỏ lớn lên, trở thành quân cờ lớn.

Lần , nó khôn ngoan hơn, đừng để khác bắt quân cờ nữa.

Lão Thái phó âm thầm nhắc nhở.

Nếu , đừng là học trò của ông, đúng là mất mặt.

Sau khi Thánh Sách Đế quyết định điều quân Huyền Sách xuất binh, ngay lập tức bắt đầu thảo luận về dẫn quân.

Việc chọn tướng lĩnh là vô cùng quan trọng, dù thanh kiếm đến , nhưng trao tay vô dụng thì chẳng khác gì một thanh kiếm gãy.

Huống chi…

Một quan viên lên tiếng: “Quân Huyền Sách xưa nay luôn độc đáo…

Nếu chọn đúng, e rằng sẽ gây phản kháng.”

Nói xong, ông nhận lời của phần thất thố, liền vội vàng sửa vẻ mặt nghiêm nghị.

Ngụy Thúc Dịch khẽ cau mày, khó thể nhận .

Lời chẳng đang ám chỉ rằng quân Huyền Sách khó quản lý ?

Ngụy Thúc Dịch lên tiếng, đúng lúc : “Quân Huyền Sách kế thừa chí nguyện của Thái tử quá cố, trung thành với giang sơn Đại Thịnh, từ đến nay việc quản quân luôn nghiêm ngặt.

Chính nhờ khí phách và tinh thần bất khuất , họ mới thể đối mặt với kẻ địch mà thất bại, giữ vững ý chí bảo vệ biên cương.”

“Nếu một quân đội những kẻ xu nịnh, thì khi gặp tướng như Lý Dật, họ sẽ trở thành thanh kiếm trong tay kẻ phản loạn.”

Ngụy Thúc Dịch : “Ngụy mỗ dám khẳng định, nếu quân mà Lý Dật chỉ huy lúc đó là quân Huyền Sách, tuyệt đối thể để lừa gạt cả quân đội, gây đại họa như thế.”

Vị quan viên vội vàng : “ là như , lời của Ngụy Thị lang vô cùng chính xác.”

Ngụy Thúc Dịch mỉm với ông : “ lo lắng của Phương đại nhân cũng lý.

Nếu sử dụng quân Huyền Sách, chọn một vị tướng xứng đáng với thanh kiếm .”

Nói , hướng về Thánh Sách Đế, chắp tay bẩm: “Thần cho rằng, lúc quan trọng , chỉ Đại Đô đốc Thôi Cảnh mới là lựa chọn vạn .”

 

Loading...