Cẩm Tú Vô Song - Chương 242: Tự mình không thấy nực cười sao?
Cập nhật lúc: 2025-10-10 23:16:32
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thường Khoát, đường đường là một đại tướng quân, một mặt ngoan ngoãn như , phó tướng cảm thấy mở mang tầm mắt.
nghĩ kỹ một chút, cũng hiểu — nếu một con gái giỏi giang và tài năng như Thường Tuế Ninh, hẳn cũng sẽ như .
Hắn thậm chí sẵn sàng ngày ngày pha bưng nước cho con gái, nếu con gái bảo về hướng Đông, tuyệt đối sẽ về hướng Tây, chắc chắn còn ngoan ngoãn hơn cả đại tướng quân.
Nghĩ đến đây, phó tướng sẵn sàng tinh thần một cha ngoan ngoãn.
Chỉ còn thiếu một đứa con gái giỏi giang thôi!
Suy nghĩ chỉ lóe lên trong chốc lát.
Khi những tiếng hô lớn “Đại tướng quân đến!” từ phía quân địch, phó tướng nghiêm túc , nắm chặt binh khí trong tay.
Quân hai bên từ từ lui về phía , chia hai hàng, tạo một ranh giới rõ ràng ở giữa.
Chẳng mấy chốc, quân đối phương bắt đầu mở đường, một hàng dạt sang hai bên, nhường lối cho một nhóm kỵ binh đang phi nhanh về phía .
Ngay lập tức, một bóng dáng cưỡi ngựa đen xuất hiện mắt .
“Đại tướng quân!”
“ là đại tướng quân!”
Trong quân đội của Từ Chính Nghiệp, các phó tướng và giáo úy đồng thanh hô vang: “Đại tướng quân đến!”
Không khí xung quanh lập tức đổi, quân lính vốn bắt đầu tan rã nay vì sự xuất hiện của Từ Chính Nghiệp mà buộc tập hợp .
Từ Chính Nghiệp thúc ngựa tiến lên đội hình.
Thường Tuế Ninh .
Chỉ thấy khoác bộ giáp sắt, bên ngoài còn choàng một chiếc áo choàng đỏ thẫm, vô cùng nổi bật, giống như chức danh “Đại tướng quân phục quốc” mà tự phong cho .
Hắn hơn bốn mươi tuổi, để bộ râu ngắn gọn gàng, khuôn mặt dài nhưng đường nét rõ ràng, đôi mắt phượng xếch mang chút phong lưu của một gia tộc danh giá.
Dù tay cầm đao, cưỡi ngựa, nhưng toát lên vẻ thô lỗ.
Nói ngắn gọn, Từ Chính Nghiệp một gương mặt trông đạo mạo, dễ khiến khác tin rằng là hiểu lẽ , lý lẽ và tuân thủ đạo đức.
Khuôn mặt của hề giống một kẻ phản nghịch chút nào.
Thường Tuế Ninh thầm nghĩ, nhiều sẵn sàng tin lời hứa “phục hồi triều đại Lý thị” của , ngoại trừ những kẻ “dụ dỗ”, những lừa một cách chân thành cũng đáng trách.
Khi Thường Tuế Ninh và Thường Khoát cùng về phía Từ Chính Nghiệp, cũng đang quan sát họ.
Từ Chính Nghiệp đầu tiên thấy chiếc đầu của Cát Tông treo cao cây thương.
Ánh mắt đổi đôi chút.
Lý do đến đây là vì nhận tin tức về tình hình bất thường ở Hòa Châu, lo sợ biến nên đích tới giám sát… nhưng bao giờ nghĩ sẽ chứng kiến cảnh tượng như thế .
Hắn ngờ trận chiến rơi tình thế nhục nhã đến .
Mười vạn quân của tấn công tới hai vạn quân, ai thể nghĩ rằng trận chiến lật ngược tình thế đến mức .
Nếu đến muộn một chút nữa, lẽ bộ quân đội của sẽ đầu hàng!
Từ Chính Nghiệp đám binh sĩ lưng Thường Khoát, ánh mắt của họ đầy thù hận.
Hắn lạnh lùng hỏi vị phó tướng đang cúi đầu xin tội bên cạnh: “Quý Hi ?”
Phó tướng cúi đầu thấp hơn: “Bẩm đại tướng quân, Quý tướng quân… c.h.ế.t!”
Từ Chính Nghiệp hỏi giọng trầm thấp: “Ai g.i.ế.c?”
So với Cát Tông, Từ Chính Nghiệp coi trọng Quý Hi hơn nhiều, vì Quý Hi đầu óc sắc bén.
Mất một Cát Tông , nhưng cả Quý Hi cũng c.h.ế.t trận, thể kẻ nào tay.
“Đó là…” Phó tướng định trả lời thì một giọng thiếu niên từ phía đối diện vang lên.
“Là .” Vân Hồi, Bành tham quân đỡ dậy, tỉnh khi bất tỉnh một thời gian ngắn.
Cậu bước lên , thẳng Từ Chính Nghiệp, đôi môi tái nhợt thốt lời chứa đầy hận thù: “Ta là Vân Hồi, con trai Thứ sử Hòa Châu.”
Thảm họa vô nghĩa của Hòa Châu, cái c.h.ế.t của cha và , đều do gây , xuất phát từ lòng tham và tham vọng thể của .
Từ Chính Nghiệp một lúc, dường như ghi nhớ khuôn mặt , hỏi tiếp: “Còn Cát Tông ai g.i.ế.c?”
Hắn ít nhất cũng hai vị đại tướng của c.h.ế.t tay ai.
“Cái ,” Thường Tuế Ninh cái đầu của Cát Tông, giọng điệu thoải mái, “Ta g.i.ế.c .”
Ánh mắt của Từ Chính Nghiệp chuyển sang nàng.
Lại là một thiếu niên ?
Hắn Thường Tuế Ninh, ánh mắt đầy soi xét: “Ngươi là ai?”
Thường Tuế Ninh nắm dây cương, khẽ : “Phủ Phiêu Kỵ Đại tướng quân, Thường Tuế Ninh.”
“Thường Tuế Ninh…” Từ Chính Nghiệp lặp tên nàng, đó sang Thường Khoát với ánh mắt dò xét.
Trong lòng Thường Khoát lúc căng thẳng như đang đống lửa, mồ hôi tay bắt đầu túa .
Phó tướng Kim bên cạnh thấy thì lo lắng cho Thường Khoát.
Con gái tài giỏi như thế mà đại tướng quân còn nhận ?
Nghĩ , lớn tiếng hô lên cho Thường Khoát: “Đây là con gái của Thường đại tướng quân!
Nữ lang của nhà Thường gia!”
Thường Khoát giật cứng đờ, dám cử động.
Cho đến khi Thường Tuế Ninh đầu ông: “Cha?”
Thường Khoát bỗng run lên một cái: “ , là con gái của g.i.ế.c !”
Phó tướng Kim lúc mới hài lòng — Nhìn xem, tướng quân tự hào đến nỗi giọng còn run rẩy kìa!
“Nguyên là một nữ lang…
Quả nhiên, hổ phụ sinh hổ nữ.” Từ Chính Nghiệp một cách khó hiểu, nhưng trong lòng vẫn bán tín bán nghi về chuyện thiếu nữ g.i.ế.c Cát Tông.
Dù thì việc thật quá khó tin.
lúc là lúc để truy cứu sâu việc một nữ lang bé nhỏ g.i.ế.c Cát Tông.
Hắn về phía Thường Khoát: “Hôm nay, quân mất hai đại tướng…
Quả thật Thường tướng quân dùng binh như thần, khiến Từ mỗ cảm thấy bất ngờ và kính phục.”
“Trận chiến tới giờ, cả hai bên đều mệt mỏi, nhưng thắng bại vẫn định đoạt, trận chiến vẫn kết thúc.” Hắn khẽ nâng tay, với Thường Khoát: “Vì lo cho binh sĩ hai bên, Thường tướng quân bằng lòng cược với Từ mỗ một ván ?”
Thường Khoát tỏ rõ thái độ: “Cứ thử xem, xem lời đề nghị của ngươi là lời .”
Đã tham vọng lớn thì thể da mặt mỏng, Từ Chính Nghiệp chẳng để ý đến ý tứ chế giễu trong lời của Thường Khoát, tiếp tục : “Nhớ năm xưa khi Thường tướng quân theo Thái tử chinh chiến lập công, Từ mỗ còn đang ở kinh thành, kẻ ăn chơi sa đọa, khổ cực…
Thật là hổ.”
“Vì , nếu về lãnh binh đ.á.n.h trận, Từ mỗ chỉ là hậu bối mặt Thường tướng quân mà thôi.
Hôm nay, hậu bối nhỏ bé mạo thách đấu với Thường tướng quân một trận đơn đấu.”
“Nếu Thường tướng quân thắng, sẽ rút quân rời khỏi nơi .
Còn nếu Từ mỗ may mắn thắng, xin các vị nhường đường cho tiến Hòa Châu.”
Thường Khoát : “Quân đại thắng đó, đồng ý vụ cược ?”
“Từ mỗ , trận chiến thắng bại định.” Từ Chính Nghiệp khẽ đầu, liếc phía : “Từ mỗ còn dẫn theo năm vạn đại quân tới đây.”
Sắc mặt của phó tướng Kim biến đổi, còn Vân Hồi, Bành tham quân đỡ dậy, mím chặt đôi môi tái nhợt.
“Từ mỗ nếu chiếm lấy Hòa Châu, e rằng cũng là thể.” Từ Chính Nghiệp tiếp tục: “Chỉ là hôm nay thương vong quá lớn, thấy thêm cảnh m.á.u chảy, nên mới đưa đề nghị .”
Hắn bày một vẻ đạo mạo, đầy lòng nhân đức.
“Nghĩ rằng Thường tướng quân cũng tâm trạng như Từ mỗ…
Dù Từ mỗ tự nhận sánh bằng Thường tướng quân, nhưng dù cũng là hậu bối, xin lấy ván cược để tỏ lòng kính trọng.”
“Không Thường tướng quân nghĩ thế nào?”
Nói cách khác, nếu đồng ý, sẽ hạ lệnh tấn công mạnh mẽ.
“Thường tướng quân… đừng đồng ý với !” Vân Hồi ngẩng đầu, với Thường Khoát: “Người lời vẻ nhân hậu, nhưng thực chất chỉ là kẻ tiểu nhân giả vờ quân tử, đại tướng quân tuyệt đối thể trúng kế!”
Hắn liên tục tự xưng là hậu bối, tỏ khiêm tốn, tự nhận bằng Thường tướng quân, nhưng nếu nắm chắc phần thắng, tại từ bỏ đường tấn công chắc chắn để đặt cược nguy hiểm ?
Cái gọi là “tỏ lòng kính trọng”, chẳng qua là dùng cái giá nhỏ nhất để chiếm lấy Hòa Châu mà thôi!
Thường tướng quân tuy trực tiếp tham chiến, nhưng vẫn thành chỉ huy suốt cả ngày, rời nửa bước, ngay cả nước cũng thời gian để uống, kể còn mang trong thương tích… Trong khi đó, Từ Chính Nghiệp đang ở độ tuổi sung sức, còn đủ sức khỏe, rõ ràng là nắm chắc phần thắng.
Ngay cả khi lùi một bước mà , nếu Từ Chính Nghiệp thua, đội quân hùng mạnh phía , ai đảm bảo sẽ giữ lời mà trở mặt?
Đó là những lý do khách quan, còn về mặt cá nhân, Vân Hồi thực lòng Thường Khoát vì Hòa Châu mà đặt cược mạng sống của cuộc chiến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-242-tu-minh-khong-thay-nuc-cuoi-sao.html.]
Thường tướng quân nợ gì Hòa Châu, mà ngược , chính họ nhận quá nhiều ân tình từ Thường gia!
Vân Hồi định tiếp tục khuyên can, nhưng thấy Thường Khoát giơ tay lên, hiệu ngắt lời.
Khi Vân Hồi nghĩ rằng Thường tướng quân sẽ vì quân lính Hòa Châu mà đồng ý cuộc cá cược, thì—
“Ninh…
Ninh Ninh, con nghĩ thế nào?” Thường Khoát đầu , nhẹ nhàng hỏi, thể đó là hỏi ý kiến mà là xin chỉ thị.
TBC
Vân Hồi: “?”
“Con thấy đề nghị cũng tệ.” Thường Tuế Ninh Từ Chính Nghiệp, : “ vẫn còn một điểm cần bổ sung.”
Từ Chính Nghiệp liếc nàng: “Bổ sung thế nào?
Nữ lang nhà Thường gia thể thử.”
“Đấu đơn cũng .” Thường Tuế Ninh giơ tay chỉ phó tướng Kim, đó là chính nàng, chỉ Thường Khoát, cuối cùng chỉ về phía Thường Khoát, lượt chỉ mười mấy mới dừng : “Ngươi đấu đơn với mười ba bọn .”
Từ Chính Nghiệp: “…”
Phó tướng Kim và những chỉ cũng sững sờ, im lặng một cách kỳ lạ.
Cái khái niệm “đấu đơn” dường như quá hiện đại, khiến khó thể chấp nhận, đặc biệt là… đối thủ khó mà chấp nhận.
Từ Chính Nghiệp tiếp tục đôi co với cô thiếu nữ năng lộn xộn , nhưng Thường Khoát để mặc cho nàng mà hề ngăn cản, thậm chí còn tỏ tuân lệnh, giống như một con ch.ó sói già vẫy đuôi hùa theo, hề chút chủ kiến riêng.
Từ Chính Nghiệp chỉ thể lạnh một tiếng: “Nữ lang, ngươi thấy quá nực ?”
“Nực ?” Thường Tuế Ninh dường như suy nghĩ một chút, đáp: “So với việc một Từ đại tướng quân đang ở thời kỳ sung sức, ăn uống no nê, đấu đơn với cha — chỉ huy suốt cả ngày, thời gian uống nước và kiệt sức — thì cũng đến nỗi nào.”
“Nếu xét theo cảnh , đề nghị Từ đại tướng quân đấu đơn với mười ba kiệt sức, cũng hợp lý mà?”
Sắc mặt Từ Chính Nghiệp bắt đầu biến đổi, đôi mắt hiện lên nụ nhạo báng.
Có những lời, thực tế là một chuyện, nhưng khi vạch trần thì trở nên khó mà chấp nhận.
Rốt cuộc hiện tại, ai mới là nắm giữ thế chủ động, rõ ràng hiển hiện ngay mắt.
Hắn nheo mắt : “Xem , nữ lang nhà họ Thường quyết tâm lấy mạng của binh sĩ phía cái giá cho vài lời tranh luận, khăng khăng hành động theo ý chí cá nhân .”
“Chưa hẳn .”
Thường Tuế Ninh mỉm : “Đại tướng quân Từ dám đề xuất việc , nhanh chóng kết liễu với cha , ngoài lý do hao tổn thêm binh lực, e rằng việc tiếp tục tấn công Hòa Châu cũng chẳng kế hoạch chu như vẻ bề ngoài, ?”
Vân Hồi cùng phó tướng Kim và những khác đều hiểu ý nàng.
Chỉ ánh mắt của Từ Chính Nghiệp khẽ biến đổi.
Nàng cố tình dối, là… nàng thực sự gì đó?
Đã sự chuẩn ư?
Thấy thoáng chút do dự, Thường Tuế Ninh đoán đúng, trong lòng liền yên tâm.
Khi chiến tranh nổ , cửa thành đóng kín, tình hình Hòa Châu gian nan, thể truyền tin tức kịp thời khắp nơi… nhưng Từ Chính Nghiệp thì khác, kiểm soát những con đường trọng yếu của các thành trấn xung quanh, chắc chắn thông tin nhanh nhạy.
Thường Tuế Ninh liếc Thường Khoát, cả hai trao đổi một ánh mắt.
Từ Chính Nghiệp cân nhắc trong chốc lát, về cổng thành Hòa Châu gần ngay mắt, tâm trạng tràn ngập suy nghĩ.
Hắn tốn quá nhiều thời gian cho Hòa Châu, tổn thất ít binh lực…
Mà hiện nay, thành trong tay , nếu hôm nay rút lui, chẳng khác nào thả hổ về rừng, để họ thời gian dưỡng thương, phục hồi phòng ngự, ngày tấn công nữa sẽ càng khó hơn.
Hòa Châu, nhất định chiếm lấy!
Còn về sự biến động , chắc nhằm Hòa Châu…
Phó tướng bên cạnh kìm lòng báo thù rửa hận, ánh mắt hung ác liếc về hướng đại quân Hòa Châu, khom xin lệnh: “Xin đại tướng quân lệnh!”
Phó tướng Kim và các binh sĩ như những dây cung căng cứng, chờ đợi ánh mắt chỉ huy của Từ Chính Nghiệp.
Ngọn đuốc bông tuyết dập tắt, Từ Chính Nghiệp tập trung trong giây lát, nghiêm giọng : “Chúng tướng sĩ theo công thành, hôm nay nơi các ngươi hạ lều, chỉ thể là Hòa Châu!”
Hắn thể vì một vài biến động nhỏ mà dừng bước, lỡ mất cơ hội .
Theo hiệu lệnh của Từ Chính Nghiệp, đại quân bắt đầu tập hợp, chuẩn lao tới.
Cái tên Từ Chính Nghiệp đại diện cho uy thế và sĩ khí, dẫn đầu năm vạn binh mã, tự chỉ huy, lúc coi Hòa Châu là vật gọn trong tay.
Bên , binh sĩ Hòa Châu phía Thường Khoát hầu hết kiệt sức, nhiều mang thương tích , dù ý chí còn mạnh mẽ đến , thể mỏi mệt suy nhược cũng khó lòng trụ vững.
“Khoan !”
Ngàn cân treo sợi tóc, Thường Khoát bỗng giơ tay lên.
Từ Chính Nghiệp về phía .
Thường Khoát rút kiếm: “Lại đây, cùng ngươi đơn đấu!”
Từ Chính Nghiệp lạnh: “Muộn !”
Nói , giơ tay, đại quân tiếp tục tràn tới.
“Ai là muộn?”
Thường Tuế Ninh , trong lúc đó nàng rút một vật, nhanh tay châm ngòi từ ngọn đuốc bên cạnh, ném lên trời.
Vật đó bay lên bầu trời đêm, phát âm thanh chói tai, bừng nở thành một đóa pháo hoa màu vàng rực rỡ.
Ánh mắt của bất giác dõi theo.
Pháo hoa chỉ lóe lên trong chốc lát, tàn lụi, chỉ còn hương khói nhẹ nhàng và những tàn dư lẫn trong tuyết, rơi xuống từ bầu trời.
nhanh, âm thanh tương tự vang lên.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…
từ tay nàng.
Mọi ngước mắt , chỉ thấy nền trời phía tây nam, những chùm pháo hoa màu vàng tương tự đang lượt tỏa sáng.
Một đóa, hai đóa, ba đóa…
——Đó là gì? ——Ai đang đáp ?
Mọi đều kinh ngạc biến sắc.
Phương hướng đó…
Từ Chính Nghiệp cũng trở nên căng thẳng, lập tức giơ tay hiệu cho đại quân ngừng , một nữa về phía cô gái.
Thường Tuế Ninh cũng : “Xem là muộn, kịp lúc.”
Từ Chính Nghiệp khởi binh khi nhận tin tức, điều đó chứng tỏ rằng sự biến động đến gần, cho nên tuyệt đối thể muộn.
Vân Hồi gắng sức đưa tay kéo lấy áo giáp của nàng, nghiêm túc hỏi nhỏ: “Thường cô nương, đó là…”
Thường Tuế Ninh hạ mắt : “Viện quân.”
Viện quân?!
Vân Hồi tin nổi, trợn tròn mắt.
Viện quân nào cơ chứ?
Quân triều đình hiện giờ đều sự kiểm soát của Lý Dật, thể đến Hòa Châu tiếp viện?
Đương nhiên, là viện quân của triều đình.
Tất cả bắt đầu từ lá thư mà Thường Tuế Ninh gửi khi đến Hòa Châu.
“Có viện quân !”
“Viện quân của chúng đến!”
Trong quân Hòa Châu bắt đầu hô lớn truyền tin, các binh sĩ đồng loạt vung tay reo hò.
Tâm trạng Vân Hồi vô cùng bất an.
Dựa những gì về Thường Tuế Ninh trong những ngày qua… cái gọi là viện quân của nàng, khả năng chỉ là lời bịa đặt để dọa !
Còn về pháo hoa , thể là do nàng sắp xếp từ , cố tình dựng lên màn kịch cho quân Từ trông thấy…
Nếu là đây, nhân lúc lòng quân đối phương d.a.o động, thể thực sự khiến họ rút lui.
giờ đây, với sự hiện diện của Từ Chính Nghiệp, họ dễ dàng rút ?
Vân Hồi cảm thấy tim thắt , cố gắng tìm kiếm manh mối gì đó từ gương mặt Thường Tuế Ninh, nhưng nàng vẫn bình thản, ung dung.
Hắn chợt nhớ đến đầu gặp nàng, khi nàng ngông cuồng tuyên bố rằng mười vạn viện quân, lúc cũng nàng lừa gạt.
Vân Hồi lo lắng, trong tình thế , viện quân thật lẽ thực tế bằng việc cầu khẩn thần tiên giáng trần cứu trợ… chỉ là , giờ mới bắt đầu cầu Phật liệu kịp chăng?
Cho đến khi, thật sự thấy tiếng vó ngựa vang dội.