Cẩm Tú Vô Song - Chương 236: Như Một Viên Ngọc, Tựa Như Một Cây Cổ Thụ
Cập nhật lúc: 2025-10-10 23:16:26
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phủ Thứ sử, hơn nửa khu sân dọn để tạm thời bố trí cho thương binh đưa về .
Các quân y cùng những lang trung trong thành đều tập trung tại đây.
Thường Tuế Ninh cũng bận rộn suốt cả ngày, chạy chạy giúp đỡ.
Mãi đến khi trời chạng vạng, Thường Khoát mới đến tìm nàng.
“Được , nghỉ ngơi chút , rửa mặt cho sạch sẽ.”
Thường Khoát bảo mang đến một chậu nước ấm.
Thường Tuế Ninh rửa sạch những vết m.á.u khô tay và mặt, đồng thời lớp phấn che giấu nước da cũng gột .
Nàng lau nước mặt nhanh gọn, còn Thường Khoát bên cạnh, nàng mà trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Từ những gì chứng kiến chiến trường, ông cảm thấy cô con gái của dường như quá quen thuộc với cảnh m.á.u me và g.i.ế.c chóc.
Ông từng gặp những thiên tài võ thuật, cũng thấy những kẻ dùng binh như thần, nhưng bao giờ thấy ai đầu đối mặt với chiến trường thể bình tĩnh đến , chút d.a.o động khi g.i.ế.c địch.
Ông gặp nhiều tân binh đầu tiên cầm vũ khí đều hoảng loạn, run rẩy, thậm chí nôn mửa khi đối diện với m.á.u và xác c.h.ế.t.
Dĩ nhiên, cũng những sinh thích thú với việc g.i.ế.c chóc, nhưng cô con gái của ông rõ ràng loại như .
Vậy thì, chuyện giải thích thế nào đây?
Thường Khoát, dù vẻ ngoài phần thô lỗ, nhưng ông vốn là cẩn trọng, kẻ suy nghĩ hời hợt.
Chỉ là những khả năng vượt ngoài tầm hiểu thông thường, tựa như một ngọn núi lớn chắn ngang, khiến khó lòng tưởng tượng .
Sự đổi của cô con gái mặt, thực hẳn là đổi, mà giống như việc nàng còn che giấu bản nữa, để lộ con thật.
Giống như một viên ngọc, lau sạch lớp bụi mờ, lóe lên chút ánh sáng.
Giống như một cây cổ thụ, giữa mùa đông bất chợt vươn dài cành lá, theo đúng quy luật của tự nhiên mà lớn lên, nhưng trông quái dị mà rực rỡ.
Giờ đây, ông thể ngẩng đầu lên ngọn cây lớn , và cố chạm tới chân lý giấu ngọn núi khổng lồ đó.
Thường Khoát dẫu trong lòng dậy sóng, nhưng vẻ ngoài để lộ chút cảm xúc nào.
“Cảm ơn.”
Thường Tuế Ninh nhận lấy bình nước từ một vị phó tướng, uống vài ngụm.
Vị phó tướng nàng đầy tò mò, hỏi: “Ngươi là binh trướng Thường đại tướng quân ?
Trước giờ gặp ngươi.
Tiểu tử , gầy yếu như gà con, nhưng g.i.ế.c địch thì thật giỏi giang!”
Ông kinh ngạc thốt lên: “Rửa sạch mặt , hóa còn là một tiểu tử trai, trắng trẻo!”
Vài tiểu binh cũng vây quanh, khen ngợi khả năng b.ắ.n cung và kỹ năng thương pháp của nàng.
Thường Tuế Ninh vặn chặt nắp bình nước, chút khiêm tốn : “Muốn học ?
Ta thể dạy.”
Giọng điệu của “thiếu niên” khi chuyện cũng giống như khi g.i.ế.c địch, đầy ngạo mạn và tự tin, khiến đều cảm nhận rõ rệt sự hăng hái của tuổi trẻ.
Vị phó tướng bật lớn, vài tiểu binh trong đám thậm chí còn gật đầu thật.
Sau vài câu trò chuyện, Thường Tuế Ninh xách theo bình nước, bước về phía Thường Khoát.
Nàng thẳng, hành lễ với ông như một binh sĩ: “Đại tướng quân.”
Thường Khoát nàng, trăm ngàn suy nghĩ hiện lên trong đầu, nhưng ông giấu kín tất cả, hỏi thêm gì.
“Con vất vả .”
Ông giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp: “Tuế Ninh của vất vả .”
Vân Hồi, lúc bước tới, thấy cảnh tượng , trong lòng khỏi suy nghĩ.
Thường đại tướng quân vẻ yêu thương lính nhỏ , chẳng lẽ Thường đại tướng quân yêu quý binh lính như con ruột ?
Tư thái của Thường đại tướng quân thật giống như cha quan tâm con cái…
Giống như cách cha từng đây.
Nỗi đau âm ỉ dấy lên trong lòng thiếu niên.
Hắn cố để bản chìm đắm trong cảm xúc, hít sâu làn gió lạnh mùa đông bước tới chỗ Thường Khoát.
“Vân Hồi tạ ơn Thường đại tướng quân cứu giúp hôm nay!”
Vân Hồi định quỳ xuống, nhưng Thường Khoát kịp thời kéo lên.
“Cậu ngược .”
Thường Khoát : “Là cảm ơn nhị lang quân giữ vững thành Hòa Châu khi đến.”
Nghe , Vân Hồi kìm , nước mắt bỗng tràn mi.
“Đệ ?”
Thường Tuế Ninh hỏi.
Trên chiến trường, nàng nhận hai em nhà họ Vân nhờ tấm vải trắng buộc trán, nên rằng đứa trẻ trúng tên là Vân Quy.
“Đệ vẫn tỉnh, tính mạng còn nguy hiểm.
Lang trung … trận nguy kịch khó lòng qua .”
Vân Hồi Thường Tuế Ninh, : “ lang trung bảo, may nhờ t.h.u.ố.c của tiểu , nên mới giữ mạng sống đến giờ.”
“Không cần cảm tạ.”
Thường Tuế Ninh đáp: “Nhà đầy trung liệt, phúc trạch sâu dày, nhất định sẽ qua khỏi.”
Vân Hồi khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Lúc mới nhớ hỏi: “Chẳng tiểu tên họ là gì?”
Hắn chỉ cảm ơn t.h.u.ố.c cứu mạng, mà còn cảm ơn mũi tên cứu chiến trường.
Chính mũi tên đó là khởi đầu cho chiến thắng hôm nay.
Thường Tuế Ninh định trả lời thì Thường Khoát bật : “Thường Tuế Ninh.”
Ông tự hào về con gái , tất nhiên để khác đến nàng.
Thường Tuế Ninh chút bất ngờ Thường Khoát, đó mỉm , gật đầu: “ , tên Thường Tuế Ninh.”
Vân Hồi ngạc nhiên: “Huynh cũng họ Thường ?”
“Tất nhiên.”
“Thiếu niên” đầu Thường Khoát, vẻ đầy tự hào: “Đây là cha .”
Vân Hồi sửng sốt tột độ, hóa là yêu thương lính như con ruột, mà thực sự là cha con…
Thì là !
Hắn Thường Tuế Ninh: “…
Thì là Thường tiểu tướng quân, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử!”
Nhìn thấy vẻ cung kính chân thành của Vân Hồi, Thường Tuế Ninh bỗng tự kiểm điểm, lẽ danh tiếng của nàng vẫn đủ vang dội, nên trai mới tới.
Nhận điều , Thường Khoát cũng : “Có vẻ như Tuế Ninh của còn cố gắng hơn nữa !”
Vân Hồi vội vàng đáp: “Thường tiểu tướng quân xuất sắc !”
Vân Hồi tuy hiểu thấu, nhưng trong lòng cảm thấy đối phương lý.
“Người trẻ tuổi ”, rõ ràng là kiểu bình thường, càng kẻ dễ qua mặt chiến trường.
Hắn nghi ngờ tất cả đều là kế sách.
Thường Tuế Ninh nhẹ nhàng đính chính: “Không cần gọi như , bây giờ còn tướng quân.”
Vân Hồi thiếu niên mặt, chút khiêm tốn nhưng mang một vẻ tự tin che giấu.
Hắn nghĩ thầm: “Bây giờ ?
Vậy tương lai nhất định sẽ là tướng quân ?”
Đoạn, Thường Tuế Ninh hỏi: “Phu nhân Thứ sử thế nào ?
Đã tỉnh ?”
“Gia mẫu mới tỉnh, gì nghiêm trọng, chỉ là mấy ngày nay quá căng thẳng và lo lắng cho A Quy, nên mới ngất .
Giờ vẫn đủ sức dậy, nên sai đến cảm tạ Thường đại tướng quân .”
Thường Tuế Ninh liền yên tâm.
Mẹ con nhà họ Vân đều là những đáng kính.
Những như an sống sót, cũng là niềm an ủi lớn nhất cho tướng sĩ và bách tính Hòa Châu.
Thường Khoát đôi tay quấn băng của Vân Hồi: “Thương tích của nhị lang quân thế nào?
Có nghiêm trọng ?”
“Chỉ là vết thương ngoài da, gì đáng ngại.”
“Vậy thì .”
Thường Khoát gật đầu, “Nếu thế, chúng bàn chính sự thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-236-nhu-mot-vien-ngoc-tua-nhu-mot-cay-co-thu.html.]
Vân Hồi nghiêm túc đáp “Vâng,” dẫn đường đưa Thường Khoát tới thư phòng trong phủ để bàn chuyện.
TBC
Những gọi cùng đều là những Thường Khoát tin tưởng, trong đó mấy thuộc hạ tín và Phùng tham quân.
…
Cửa thư phòng đóng chặt.
Khi cuộc chuyện dần sâu hơn, Vân Hồi kinh ngạc hỏi: “…
Vậy là Thường đại tướng quân chỉ mang theo hơn một vạn quân?”
Hắn vô thức sang Thường Tuế Ninh.
Hóa hành động kiêu ngạo, dám những lời ngông cuồng chiến trường của “tiểu ” là để hù dọa kẻ địch, khiến chúng tin rằng họ thật sự mười vạn viện binh ?
Nghĩ thông điều , Vân Hồi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Không trách vì Thường đại tướng quân cho tiếp tục truy kích!
Phùng tham quân cũng đổ mồ hôi lạnh, vội hỏi: “Vậy viện quân còn , bao giờ tới?”
“Không viện quân nào nữa cả.”
Thường Khoát bình tĩnh đáp.
Cả Phùng tham quân và Vân Hồi đều thể giữ nổi bình tĩnh.
“Thường đại tướng quân là ý gì?”
Thường Khoát giải thích: “Ngày điểm binh xuất phát, chỉ mang theo kỵ binh và một phần tiền quân.
khi rời , Lý Dật đổi chiến lược ban đầu.
Ta phái về doanh trại ở Thọ Châu thăm dò tình hình, và nhận ‘lý do’ như : Lý Dật cho rằng để chủ lực đại quân đ.á.n.h chiếm Dương Châu là hợp lý hơn, khi thu phục Dương Châu thì mới kéo quân đến Hòa Châu, phối hợp với đ.á.n.h từ trong ngoài, một lượt tiêu diệt quân phản loạn của Từ Chính Nghiệp.”
Phùng tham quân và Vân Hồi đều choáng váng.
Điều thực hiện ?
Ngôn từ của đại tướng quân thì hùng hồn, nhưng khiến cảm thấy mơ hồ, như đang thứ gì đó quá xa vời.
Cái lý do thoạt vẻ như một kế hoạch chiến lược, bao gồm cả chiến thuật “dương đông kích tây” và “nội ứng ngoại hợp”…
khi suy ngẫm kỹ, thấy kế hoạch lạ lùng đến mức vô lý.
Không khí trong phòng chợt rơi im lặng kỳ lạ.
Phùng tham quân nhíu chặt mày.
Nếu đây ông chỉ hoài nghi về khả năng chỉ huy của Lý Dật, thì giờ đây, ông thể hoài nghi luôn cả tinh thần của Lý Dật.
Dương Châu là nơi Từ Chính Nghiệp dấy binh, thể dễ dàng chiếm như ?
Mà giả sử thể chiếm , thì Hòa Châu cầm cự mấy ngày?
Khi Hòa Châu thất thủ, cả vùng Hoài Nam sẽ rơi tay Từ Chính Nghiệp, đến lúc đó, mộ cỏ đầu họ xanh um , thì ai còn sống mà thực hiện cái “nội ứng ngoại hợp” với Lý Dật nữa?
Ai đ.á.n.h cùng ai đây?
Nhìn thấy Phùng tham quân và Vân Hồi đang ngập ngừng mà mở lời thế nào, Thường Khoát liền giải đáp: “Đừng lo, điên.
Hắn chỉ và các cùng c.h.ế.t ở Hòa Châu mà thôi.”
Vân Hồi sững sờ.
Một phó tướng bên cạnh Thường Khoát “phì” một tiếng, mắng: “Nói gì mà đ.á.n.h Dương Châu?
Nếu gan , sẵn sàng cắt đầu bỏ hố phân!
Theo thấy, đ.á.n.h chỉ là giả, câu kết với Từ Chính Nghiệp mới là thật!”
Thường Tuế Ninh: “…”
Thô nhưng đúng.
Quả thật, đây là một mối lo lớn, cần nhanh chóng giải quyết tình hình ở Hòa Châu và sớm trừng trị Lý Dật.
Phùng tham quân thấy , sắc mặt trở nên ảm đạm.
Ông từng nghĩ Thường Khoát thật sự dẫn theo mười vạn đại quân để đ.á.n.h bại Từ Chính Nghiệp, nhưng giờ đây…
Vân Hồi cũng cảm thấy căng thẳng lo lắng: “Từ Chính Nghiệp chắc chắn sẽ sớm nhận sự thật, và khi đó, sẽ tấn công Hòa Châu…”
“Binh đến thì tướng cản.”
Thường Tuế Ninh cuối cùng cũng lên tiếng: “Họ mười vạn đại quân, còn chúng gom góp cũng hai vạn.”
Vân Hồi nàng: “Hai vạn đối đầu với mười vạn, cách biệt vẫn quá lớn…”
“Ta hai vạn, là hai vạn quân tinh nhuệ.”
Thường Tuế Ninh : “Ngoài hai vạn quân , chẳng chúng còn nhiều binh lực khác ?”
Vân Hồi nhất thời hiểu.
“Hòa Châu 15 vạn dân, trừ già, phụ nữ và trẻ em, còn cũng 5 vạn nam đinh thể chiến đấu.”
Thường Tuế Ninh giải thích: “Dù bỏ một vạn, vẫn còn bốn vạn.
Quân của Từ Chính Nghiệp hầu hết là ép nhập ngũ.
Còn dân Hòa Châu thì chiến đấu để bảo vệ chính , chẳng lẽ họ thể hoặc khoác giáp lên cùng chống giặc ?”
Ánh mắt của Vân Hồi bừng sáng, vô thức về phía bên ngoài thư phòng.
Lúc , bên ngoài phủ Thứ sử, vẫn còn nhiều dân chúng chịu rời .
…
Sau khi bàn bạc, một lệnh triệu tập tạm thời ban hành trong đêm.
Chỉ trong vòng một đêm và một ngày, hơn một vạn đăng ký nhập ngũ.
Số lượng và tốc độ tuyển quân nhanh chóng khiến ngay cả phó tướng bên cạnh Thường Khoát cũng thốt lên: “Hòa Châu quả nhiên là nơi sản sinh nhiều nghĩa sĩ trung nghĩa.”
Tuyển quân, giờ luyện quân.
Thời gian gấp rút, cần dạy họ những kỹ năng cơ bản về phòng thủ và tự vệ.
Thường Tuế Ninh soạn một kế hoạch huấn luyện đơn giản nhưng hiệu quả, Thường Khoát phê duyệt và giao cho Vân Hồi thực hiện.
Trong thành, những dân khác cũng nhàn rỗi.
Những ai chữ thì tạm thời bổ nhiệm các chức vụ trong phủ Thứ sử, thì soạn thảo văn kiện, kẻ thì khắp nơi truyền lệnh.
Người già và phụ nữ bận rộn đan áo giáp, thành mở kho lương thực và vũ khí, mỗi nhà còn tự nguyện dâng nộp công cụ, đồng thau, sắt thép để đúc binh khí.
Mặc dù đôi chút lộn xộn và xung đột, nhưng lượng tài nguyên hạn, và dĩ nhiên, những bà lão bình thường thể may những bộ giáp vững chắc.
Tuy nhiên, mỗi mũi chỉ đường kim đều thể gắn kết lòng , khiến tinh thần của cả thành trở nên kiên cường bất khuất.
Lò rèn trong thành hoạt động suốt ngày đêm, tiếng sắt thép sôi sục như đốt lên lòng nhiệt huyết của .
Lệnh triệu tập bắt buộc, nhưng tình nguyện vẫn tiếp tục tăng lên.
Đêm thứ ba, thành Hòa Châu vẫn rực sáng ánh đèn.
Thường Tuế Ninh Thường Khoát giao cho chức vụ giám sát công trình tạm thời, suốt cả ngày bận rộn với việc chỉ đạo sửa chữa và củng cố phòng thủ.
Các công việc luôn phiên đảm nhận, dù trong đêm cũng ngừng .
Thường Tuế Ninh tạm nghỉ ngơi tầng cao nhất của tường thành, lắng tiếng gõ búa từ xa vọng .
Có những lúc, nàng cần tránh xa đám đông ồn ào để tĩnh tâm, suy nghĩ xem liệu sai sót nào trong kế hoạch .
Ngồi trong cơn gió lạnh buốt của đêm đông, nàng ngẩng đầu bầu trời đầy , nghĩ ngợi m.ô.n.g lung.
Từ đó, âm thanh của các thợ thủ công vẫn vang lên, họ đang miệt mài việc chân thành.
Nàng tạm để đầu óc trống rỗng trong giây lát, bất chợt nghĩ đến một điều thú vị: hiện tại, nàng đang ở Hòa Châu để sửa chữa tường thành, còn Thôi Cảnh thì đang củng cố phòng thủ ở biên giới phía Bắc.
Hóa hai trùng hợp đang cùng một việc!
Không Thôi Cảnh siêng năng như nàng, việc suốt đêm ngừng nghỉ?
Suy nghĩ một chút, Thường Tuế Ninh thầm bật .
Chắc chắn Thôi Cảnh như nàng. Ở phương Bắc, thời tiết băng giá đến mức nước cũng đóng thành băng, cái lạnh về đêm hẳn là chịu nổi.
Cho dù Thôi Cảnh ganh đua với nàng, cũng hỏi xem những tảng băng treo mái nhà cho phép .
Ừm, chắc giờ ngủ .
Nghĩ đến đây, Thường Tuế Ninh cảm thấy mệt mỏi, bèn xuống hẳn, đặt tay gáy gối, tiếp tục suy tính về việc trong thành.
Bất chợt, nàng hắt một cái to.
…
Cách đó hai nghìn dặm, ở phương Bắc, Thôi Cảnh quả thực thể việc suốt đêm, nhưng cũng ngủ.
Hắn vẫn đang bận xử lý công việc, thỉnh thoảng về phương Nam qua khe cửa sổ phủ đầy sương giá.
Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân cho cái hắt của Thường Tuế Ninh.
…
Khi Thường Tuế Ninh phủ Thứ sử thì là giờ Tý.
Vừa trở về chỗ ở tạm thời do Vân Hồi sắp xếp cho nàng và Thường Khoát, nàng bất ngờ thấy đang chờ ngoài sân.